Chương 24: Âm thanh thét lên

388 39 0
                                    


Lời nói của Du Dần nhất thời làm cho Đồ Sam rung động, cô đờ người ra, nhìn anh không chớp mắt lấy một cái.

Mắt cô đỏ lên, nước mắt rơi không ngừng.

Cô nhìn anh trong khoảnh khắc rất gần, cô phát hiện ra lông mày của anh lạnh lẽo khiến người khác phải khắc sâu, nhưng tình cảm của anh lại mãnh liệt như dung nham, nóng bỏng đến mức cô phải đau lòng.

Cũng trong khoảnh khắc này cô hiểu được anh vô cùng sợ hãi khi mất cô, lớp vỏ mạnh mẽ bên ngoài của anh đã vỡ tan tành, để lộ ra sự mỏng manh và yếu ớt bên trong.

Đôi môi Đồ Sam run rẩy, đôi mắt rung động, cô muốn nói chuyện, nhưng sau tất cả, cô không nói nên lời. Cánh tay càng thêm lực ôm chặt anh thêm nữa.

Du Dần cảm nhận được cái ôm gắt gao của cô, cả người liền thả lỏng, ngã xuống người cô.

Anh vùi mình vào cổ cô, như muốn khảm sâu thân mình ở đó.

Nước mắt Đồ Sam tuôn rơi mãnh liệt, cô gần như nghẹt thở, vì cô nghe thấy tiếng khóc nấc của anh, tiếng khóc như là giải tỏa, lại như đang kìm nén.

Giường trắng ướt đẫm nước mắt, một tia sáng chiếu xuyên qua tấm rèm cửa, những hạt bụi ti li trong ánh sáng trôi nổi như những bông tuyết trắng.

Hai người trên giường đã ôm nhau rất lâu, nước mắt đã được hong khô, không gian tĩnh lặng. Chỉ có đôi tay là vẫn siết chặt nhau không buông.

Có lẽ là đã khóc quá lâu, Đồ Sam cảm thấy hoa mắt đau đầu, dần dần ngủ thiếp đi.

Đồ Sam mệt mỏi tỉnh lại, trong phòng đã tối om từ bao giờ. Cô vội vàng ngồi dậy, thấy bóng người bên cửa sổ, Du Dần đang ngồi đó, đôi mắt như một ngôi sao sáng lạn.

"Dậy rồi à?" Anh hỏi.

Đồ Sam "Ừm" một tiếng.

Du Dần lại nói: "Đầu giường có nước đấy."

Đồ Sam làm theo lời anh, mò tìm cốc nước trên đầu giường. Cô cầm lấy nó và nhấp một ngụm, nước vẫn còn ấm.

Đồ Sam đặt chiếc cốc lại và nhìn anh: "Anh đã ngủ chưa?"

Du Dần: "Chưa."

Đồ Sam nheo mắt: "Anh không mệt sao?"

Du Dần lắc đầu: "Không mệt."

Sau khi trả lời, anh đứng dậy đi tới một góc: "Để anh bật đèn lên."

Đồ Sam đột nhiên ngăn lại: "Đừng bật."

Bước chân của Du Dần chợt dừng lại.

Cô nhìn anh: "Em có thể nhìn rõ được anh."

Du Dần đứng im.

Đồ Sam hỏi: "Anh có thể nhìn rõ em chứ?"

Du Dân liền cong môi: "Lần đầu tiên anh nhìn thấy em trong ngôi nhà ma. Hoàn cảnh đó còn tối hơn bây giờ."

Đồ Sam cười lên, mấp máy môi.

Cô vẫy tay: "Anh tới bên cạnh em, có được không?"

Du Dần thật sự quay lại, ngồi xuống mép giường.

Anh giữ bàn tay nhỏ bé của cô trên tấm chăn, bàn tay đan vào nhau, giống như cầm một bó bông trắng sau một thời gian dài vậy.

[Edit/Sủng] Nha! Trong Lòng Em Có Quỷ - Thất Bảo TôNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ