Em lại đong đầy yêu thương với chốn này.
Trong một chiếc chai để dành cho những ngày cô độc.
_When you come home_
Bức thư thứ 1
Khi em đóng lại mọi ô cửa sổ trong căn nhà nhỏ của mình, em sẽ chỉ là một linh hồn đơn côi. Nhưng em lại thích cái cách mà ánh hoàng hôn len lén len lỏi qua từng khe hở của chiếc màn, chúng chiếu rọi vào cốc nước lọc trong suốt trên tay em, như thể nói rằng, em không quá lẻ loi.
Nhưng em nhỏ bé, giữa chính cuộc đời này, em như đóa phù du trôi dạt lênh đênh bởi con sóng dữ. Và em cất lên câu ca bất tận trong lòng đại dương, em hòa mình trong nỗi nhớ nhung da diết về năm tháng chưa qua. Điều cuối cùng em cầu nguyện cho bản thân, em ước ngọn gió sẽ đôi lần cuốn lấy tấm lòng tựa hạt cát trên sa mạc mênh mông, đưa em đến nơi ốc đảo duy nhất.
Rồi em lại bay lên cùng những vì sao, đến tận mặt trăng, cho em biết rằng, đâu là chốn về của linh hồn này. Thiên hà rộng lớn ôm lấy em, như muốn rót đầy nhựa sống vào đôi mắt. Em từ chối, em tìm thấy một lối đi khác, nơi đó em có thể ôm lấy cả ngân hà.
Khi em lạc trong thế giới của riêng mình, tựa như cả Trái Đất này đang dịch chuyển vì em. Em không muốn thoát ra, vì có một lí do để em ở lại.
Về nỗi sợ của em, nó như biến mất khi em nhìn thấy mặt trời, bình minh là khởi đầu đẹp nhất cho mọi thứ. Em rụt rè khô héo bởi ánh nắng quá đỗi rực rỡ. Sự ấm áp như kéo đi cả mùa đông lãng mạn, em chết mòn trong cánh rừng bên kia thế giới. Em dụi đôi mắt để tỏ tường rằng mình đã đi lạc vào câu chuyện cổ tích hay đi về nơi không có anh, một nơi khiến em cảm thấy bản thân chỉ là cái bóng nhẹ tênh, hoàn toàn chẳng thể làm rung động tâm hồn như ngày hạ dài.
Em còn chẳng thể cứu nỗi mình, nếu một ngày anh rời khỏi thế giới của em. Vậy làm sao em có thể cứu được anh đây?
Cơn mưa rào tan chậm rãi trong từng bước chân em, em mở cánh cửa ra để anh rời khỏi và mang theo tất cả ước mơ của em về một vùng đất đầy kì diệu.
Hoàng hôn là một kết thúc đẹp. Và đôi khi giết chết em, chính là nỗi đau của người em yêu.
Em như một chú đom đóm, sẽ sải cánh bay đi khi trời không còn đêm tối. Sẽ biết buông tay, để anh trở về nơi anh muốn. Em ngân nga một giai điệu cô đơn, vì những nỗi buồn trong con tim ấy mang tên miss you. Điều này không chỉ là em nhớ anh, mà nó còn có nghĩa rằng em đã mất anh.
Jimin chậm chạp, nên em không đuổi kịp nhịp điệu của thành phố này, nơi vắng bóng anh, mỗi khoảnh khắc đều trở nên vô nghĩa.
Đôi khi tâm hồn em là một cánh đồng lúa mì vàng rượi, đôi khi tâm hồn em lại là cánh đồng hoa dại sắc màu. Đôi khi việc vắng anh chỉ là một tia lửa chợt lóe, nhưng cũng đôi khi việc vắng anh là tất cả bất hạnh ập tới cùng lúc.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Longfic| [Kookmin] Correspondence
FanfictionWriter: Jimaegi Hoàng hôn là một kết thúc đẹp. Và đôi khi giết chết em, chính là nỗi đau của người em yêu. 5.20