Chương 3

6K 312 19
                                    

Chương 3: Ảnh đế giả bộ ngủ

Edit: Lemon

Beta: Mun

Khi Hứa Diên về đến nhà, cậu em trai đang ngồi ở bàn làm bài tập. Thấy chị trở về, cậu bé nhảy xuống từ ghế dựa, nghiêng đầu cười: “Mừng chị về nhà.”

Hứa Diên ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi.

“A Trị ăn cơm xong rồi à?”

“Em đã pha mì ăn rồi ạ.”

Hứa Diên chớp chớp mắt, ngại ngùng nói xin lỗi: “Chị xin lỗi. Hôm nay tan làm muộn, không thể trở về kịp nấu cơm cho em.”

“Không sao đâu ạ, A Trị có thể tự chăm sóc bản thân mà.”

Hứa Trị dáng điệu như một ông cụ non, duỗi tay xoa đầu chị gái của mình, như đang an ủi cô.  Hứa Trị năm nay lên lớp 3, so với bạn cùng trang lứa, cậu bé trưởng thành hơn rất nhiều.

Cậu biết là mình không còn cha mẹ nên phải biết tự chăm sóc bản thân, cũng biết chị gái luôn phải làm việc rất vất vả. Cho nên, cậu bé tự dặn với lòng phải học tập thật tốt, như vậy sau khi lớn lên mới có thể chăm sóc được chị.

“Đúng rồi, hôm nay chị có gặp một anh cảnh sát. Em đoán xem, đó chính là người trong bức hình mà em dán  trên tường trong phòng ngủ của em đó.”

Những tưởng Hứa Trị sẽ rất hào hứng nhưng ngờ đâu, cậu lại bình đạm xua tay: “Chị, hiện tại em đã không còn thích anh ta nữa rồi.”

Trình Thầm đã từng đóng một bộ phim, trong đó, hắn thủ vai một cảnh sát thông minh hơn người, một thân đồng phục nghiêm trang, Hơn nữa kỹ thuật diễn xuất của hắn cũng rất tài tình, chỉ là một vai diễn nhưng cũng đã đốn ngã rất nhiều trái tim thiếu nữ. Tiểu Hứa cũng là một trong số đó, cậu bé mê đắm hình tượng người cảnh sát đó, mỗi lần xem phim đều la hét nói sau này sẽ trở thành cảnh sát như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là trẻ con, cả thèm chóng chán mà thôi. Hứa Diên buồn cười, dẫn Hứa Trị về phòng ngủ, hỏi thêm vài câu chuyện ở trường ngày hôm nay thế nào, đi học có vui không rồi mới ra ngoài.

Một ngày làm việc đã trôi qua, kỳ thật công việc mới cũng không bận rộn lắm, so với những công việc Hứa Diên làm ngày trước thì côn việc làm trợ lí này nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bất giác nghĩ đến việc trừ tiền lương, Hứa Diên than nhẹ một tiếng, người kia thật sự không dễ hầu hạ. Tính tình thì khó chiều, giống như một đứa trẻ vậy, thậm chí còn không hiểu chuyện bằng A Trị. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại chợt nhớ đến nụ cười như tỏa ra ánh hào quanh của người đàn ông đó ban chiều mà đỏ mặt. Đó quả là một nhan sắc bất phàm, mê hoặc bất cứ ai chỉ bằng một nụ cười.

Sáng ngày hôm sau, Hứa Diên chỉ thỉnh thoảng bị Trình Thầm chọc ghẹo một chút, ngoài ra cũng không có vấn đề gì. Ở trong suy nghĩ của cô, kỳ thật tính tình của Trình Thầm, cũng không có khó chiều như người khác nói. Dù sao, đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô.

Cứ cho là cô bị sắc đẹp kia làm cho mờ mắt đi, chỉ cần nhìn thấy thì liền cảm thấy con người hắn rất tốt, không thể nào tực giận được. Có điều, việc gọi anh chàng siêu sao này dậy vào buổi sáng thật khó khăn ngoài sức tưởng tượng. Hứa Diên lần đầu tiên đến gọi Trình Thầm dậy vào buổi sáng, người đại diện cứ lo lắng loạn cả lên mà dặn dò mãi. Anh ta nói, chỉ cần cô cảm thấy sợ hãi, lập tức có thể bỏ chạy! Hứa Diên không có chạy, bởi vì cô bị người nào đó với tay ôm vào lòng. Cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy một người đàn ông cao một mét tám mấy, đầu cúi gằm, hai tay buông thõng, thân ảnh ấy ngay lập tức ngã xuống đè ở trên người cô. Hứa Diên biết, người này đại khái là còn chưa tỉnh ngủ. Chỉ là bộ dạng như thế này, tại sao người đại diện lại sợ hãi đến vậy?

[Edit] Phương thuốc cổ truyền - Bàn HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ