Chương 1: Đánh toác đầu chó của lão ta càng kích thích hơn nhiều!

81 11 0
                                    


Mây đen u ám xếp chồng lên nhau, trải rộng khắp không gian bên trên, vài tia sáng mặt trời le lói xuyên thấu qua khe hở, tản ra chút ánh sáng mỏng manh.

Bên trên sân thượng của một tòa cao ốc ba mươi tầng, tiếng gió không ngừng quét qua khắp bốn phương tám hướng, vù vù rung động.

Những tiếng bước chân lộn xộn, tiếng hít thở dồn dập, dần dung nhập vào trong bầu không khí đó.

Cạch!

Cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng bị một cỗ sức lực đẩy mở.

Một cô gái mong manh gầy yếu nghiêng ngả lảo đảo chạy qua khung cửa, nàng cúi đầu, mái tóc đen dài tung bay tán loạn trong gió, bung xõa lung tung, che chắn làm cho khó có thể nhìn ra được gương mặt thật sự của cô.

Lại có thêm một nhóm nam nhân mặc âu phục đen theo sát phía sau cô mà xuất hiện ngay ở cửa sắt.

"Bạch tiểu thư, mong cô không làm khó chúng tôi." Người đàn ông đi đầu mở miệng nói với cô gái như thế.

Bạch Khanh Khanh thuận tay nhặt một ống tuýp cũ bị vứt bỏ gần chỗ mình lên, bày ra tư thế phòng ngự mặt đối mặt với bọn họ gằn giọng: "Không được đến đây!"

Người đàn ông kia nhíu mày: "Tưởng tiên sinh đã nói chỉ cần chúng tôi đem cô còn sống mang về là được, nếu cô còn tiếp tục phản kháng, chúng tôi sẽ không ngại dùng vũ lực mà đưa cô về."

Bạch Khanh Khanh một bên không ngừng lùi về sau, một bên cười lạnh: "Còn sống trở về?"

Cô là vết nhơ của Tưởng Kỳ!

Người kia hận không thể làm cho cô trực tiếp biến mất khỏi cõi đời này! Làm sao có thể hạ lệnh để cô còn sống trở về!

Dưới chân đã nhanh chạm đến vách tường.

Bạch Khanh Khanh lập tức quay đầu lại, đằng sau lui không thể lui, tiếp tục lên trên chính là đến lan can sân thượng.

Người đàn ông mặc áo đen kia tiến lên hai bước.

Bạch Khanh Khanh lập tức giống như một con thỏ bị hoảng sợ, vừa nhấc chân, liền lui hai bước đến bên cạnh lan can sân thượng.

"Bạch tiểu thư, cô đừng xúc động! Là Tưởng tiên sinh..." Người đàn ông kia không dám hành động lỗ mãng nữa, vội bước chậm lại, đưa chiếc điện thoại di động trong tay lên cho cô thấy, "Điện thoại của Tưởng tiên sinh gọi."

"Mở loa ngoài! Anh không được đến đây!"

Bạch Khanh Khanh giọng run rẩy quát.

Mái tóc đen dài bị gió thổi tung sang một bên, làm lộ ra khuôn mặt của cô, một khuôn mặt trứng ngỗng chỉ to bằng một bàn tay lúc này đã trắng bệch, hai gò má bởi vì đói khát mà hõm sâu vào, một đôi mắt hoa đào sớm đã mất đi thần thái, mà bị nhồi nhét đầy tuyệt vọng, đau khổ.

Thân thể mỏng manh, gầy yếu bị gió mạnh thổi qua lung lay như sắp đổ.

Người đàn ông kia hoảng hốt, vội vàng dừng bước không dám tiến lên nữa, chỉ sợ cô gái trước mắt đứng không vững, sẽ trực tiếp ngã xuống.

Sống lại xài chung thân thể với Boss - Bán Kỳ (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ