Chương 24: Anh hùng của em

1.7K 256 41
                                    


Chương 24: Anh hùng của em.

Phương Chấp sợ sệt ôm chăn nhỏ của mình, ánh mắt rơi xuống người của Cố Tây Châu và Tư Dư, hỏi: "Em... Em đi ra?"

Cố Tây Châu khoát khoát tay, ý bảo cậu không cần đi, xoay người một cái từ trên giường ngồi dậy, nói với người bên ngoài: "Đến đây, đừng gõ."

Cố Tây Châu đứng dậy mở rộng cửa cho Lỗi ca ở bên ngoài, liền thấy nam nhân hướng trong phòng vọt vào, kỳ thật hắn đối với việc Cố Tây Châu sẽ mở cửa cho hắn có chút ngoài ý muốn.

"Các cậu không sợ tôi đang bị quái vật đuổi theo? Hỏi cũng không thèm hỏi liền mở cửa cho tôi?" Lỗi ca nói.

Cố Tây Châu hừ lớn một cái, vẻ mặt vô tình nói rằng: "Tôi không sợ quái vật như thế, có điều hơn nửa đêm anh tới tìm chúng tôi làm gì?"

"Không thấy tiểu Vũ." Lỗi ca nói, đột nhiên vẻ mặt hắn tái nhợt chỉ xuống dưới giường Phương Chấp.

Cố Tây Châu và Tư Dư theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay của hắn, dưới giường Phương Chấp, ở nơi bị khăn trải giường màu trắng che lấp lộ ra một chút quần lụa màu lam, Phương Chấp thấy hai người nhìn gầm giường của hắn, vô ý thức nhấc khăn trải giường lên, dưới gầm giường đen tối không thấy rõ một đôi mắt cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Cô, cô tại sao lại ở dưới giường của tôi!" Vẻ mặt của Phương Chấp hoàn toàn ngu ngơ, trong mắt toàn là mờ mịt, cậu hoàn toàn không biết tiểu Vũ lúc nào đến phòng của cậu, còn... Còn ngủ ở dưới giường của cậu!

Đậu má, Phương Chấp trong nháy mắt nghĩ tới điều kiện bọn họ nói lúc ban ngày, ở trong lòng mắng một câu đồ gây rối, nhưng bởi vì nghề nghiệp cậu cũng không nói ra lời nói độc ác gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn nữ nhân hai cái.

Nữ nhân ở dưới giường đau khổ khóc lóc, sau khi bị phát hiện cô ta một câu cũng không nói, từ dưới giường Phương Chấp chui ra ngoài.

Sắc mặt Lỗi ca ở bên cạnh trắng bệch, hỏi: "Thế này, rốt cuộc tính có bao nhiêu người trong phòng ngủ của các cậu?"

Lời này vừa ra, Phương Chấp theo bản năng nhìn về phía nữ nhân kia, nhưng mà nữ nhân kia chỉ ngồi ở dưới đất khóc lóc đau khổ, nước mắt tách tách tách rơi xuống đất, hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Lỗi ca.

Tư Dư mỉa mai nói: "Khóc cái gì mà khóc, nửa đêm mò tới phòng của ba chúng tôi, tâm tư ác độc của cô đừng tưởng rằng chúng tôi không biết."

Nữ nhân ngồi dưới đất thấy mình bị người khác vạch trần không chút lưu tình, đột nhiên ngừng khóc cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người Cố Tây Châu, từ dưới đất đứng lên liếc mắt nhìn Lỗi ca, nói: "Hừ, anh đúng là người tốt, tỉnh lại không thấy tôi còn đến đây tìm?"

"Vậy chúc anh đêm nay không phải chết ở chỗ này được rồi." Nữ nhân lạnh lùng nói.

Nói xong, nữ nhân vậy mà xoay người sập cửa rời đi căn phòng của bọn Cố Tây Châu, lúc này chỉ có căn phòng của bọn họ có đèn, ngoài cửa đột nhiên thổi qua một cơn gió lạnh.

[Edit] Gặp phải ma tu, thần đều khóc - Nhất Chỉ Vô KêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ