38. 𝗒

1.5K 165 8
                                    

- TaeTae, lần sau không dám bơ anh nữa, đừng giận em...

- Đâu dám giận em.

Kim Taehyung hắng giọng, cắt lời Park Jimin, lông mày còn nhíu chặt như thế, ai dám tin anh?

- Rõ ràng đang tức giận...

- Đi làm việc của em đi.

Kim Taehyung nói, âm điệu lạnh như băng kia ngoài khơi, một lần nữa ngắt lời cậu.

Park Jimin không biết phải làm sao cũng đành quay trở về chỗ ngồi, Kim Taehyung không hay nổi giận như cậu, nhưng mỗi lần như thế đều là nổi trận lôi đình, không chỉ giận mình cậu mà giận lây sang tất cả mọi người, ai khôn ngoan thì tránh đi nếu không đều lãnh đủ.

Nhưng cũng tội cho cậu chứ, Park Jimin chỉ đơn thuần là mãi nói chuyện với cậu bạn lâu ngày gặp lại mà vô tình quên bén đi tin nhắn với một đống cuộc gọi nhỡ của anh thôi mà. Đâu cần giận dữ vậy...

- Em xong rồi, anh ký...

Kim Taehyung hơi mạnh tay, giật lấy tệp hồ sơ từ đôi tay nhỏ nhắn của cậu, không thèm kiểm, nhanh chóng ký rồi trả lại.

- Anh không duyệt hả?

Park Jimin biết anh vẫn còn giận, chỉ dám nhỏ nhẹ mà thỏ thẻ.

- Chẳng phải đó là việc của anh sao?

Ý ở đây Park Jimin đều hiểu được, chính là: em lo việc của em, anh lo việc của anh, chuyện ai nấy làm.

- Vâng, nhưng mà không kiểm mà ký luôn như vậy có hơi...

- Anh hỏi này, vì sao lại không trả lời tin nhắn?

Kim Taehyung không nhịn được nữa, không cần quan tâm chuyện trên đang nói là gì, lập tức tiến thẳng vào khúc mắc của bản thân.

- Em...

Park Jimin chỉ sợ, nếu khai ra là cùng một người khác nói chuyện mà quên mất anh người yêu thì sẽ bị anh người yêu "dần" cho một trận nên thân mất, nên thế là bé vẫn giải thích là do bé quên thôi.

- Em căn bản nếu ngồi không sẽ bấm điện thoại, mà nếu bấm điện thoại thì vì cái gì lại không trả lời anh?

- Chỉ... đơn giản là quên thôi, anh không cần tức giận đến thế.

Cậu dĩ nhiên không dám nhìn vào mắt anh, từ nãy giờ vẫn chung thủy hướng mắt xuống mặt bàn, tay này nắn tay kia, cứ thế lặp đi lặp lại.

- Anh thừa biết tiểu tổ tông nhà em là đang nói dối, còn đợi anh chỉ ra?

- Em không có.

- Vậy nhìn vào mắt anh rồi nói, em đảo mắt lung tung như thế để làm gì? Chẳng phải chúng ta đang nói chuyện sao?

• 𝔣𝔯𝔢𝔞𝗄 𝔬𝔲𝔱Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ