Nguyễn Khả Hạ nhìn Phó Viễn Sâm. Trong sách không miêu tả nhiều nhân vật này, trong ấn tượng mơ hồ của cậu, đây là một người cực kì nghiêm khắc, khí thế oai phong mạnh mẽ, quyết đoán vô cùng.Hôm nay vừa gặp, đã thấy cực kỳ nghiêm khắc.
Ánh mắt sắc sảo, tựa như lưỡi dao sắc bén vậy.
Ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng đường nào đường nấy nghiêm khắc đến thế.
Nhưng sao ông ấy lại đến tìm mình?
Hàng nguyên bản vốn muốn gả cho nhà họ Phó, đóng vai nạn nhân rồi đem mọi chuyện kể lể hết với Phó Viễn Sâm.
Nhưng mà cậu không nói gì hết á.
Lẽ nào là chú Vương?
Nhưng cậu trước đó chưa từng quen chú Vương cho đến ngày hôm qua mà.
Nguyễn Khả Hạ nghi ngờ đưa mắt nhìn Vương quản gia.
Vương quản gia cúi thấp đầu, không nhìn thẳng vào cậu.
Phó Viễn Sâm mở lời trước, "Tiểu Nguyễn, đến thăm con đột ngột thế này là do ta mạo muội quá rồi. Nhưng ta có vài điều nhất định phải nói với con. Mong con hiểu cho tính hấp tấp vội vàng này của ta."
Nguyễn Khả Hạ trong lòng hẫng một cái, không biết Phó lão gia đã biết được điều gì rồi, "Ông.... Ông muốn nói chuyện gì với con ạ?"
Phó Viễn Sâm nói, "Ở đây nói chuyện không được thích hợp lắm. Chi bằng chúng ta lên xe rồi chúng ta tới chỗ nào tiện hơn?"
Nguyễn Khả Hạ không muốn đi với ông ấy, còn phải đi bệnh viện nữa cơ mà. Khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định, sao có thể chỉ vì mỗi thế này mà đã đứt gánh rồi.
Nhưng Phó Viễn Sâm là bậc trưởng bối bề trên. Người lớn tuổi đường xá xa xôi đến nhà, từ chối thì không lịch sự chút nào.
"Phó lão tiên sinh. Nếu như ông không chê thì lên nhà con được không ạ?"
Ba người đi thang máy đến phòng trọ của Nguyễn Khả Hạ.
Vừa mở cửa ra, mùi mì tôm ăn liền xộc thẳng ra ngoài.
Nguyễn Khả Hạ tự nhẩm trong lòng, tiêu rồi, vừa nãy ăn xong quên không rửa bát.
Cậu vội vã mở cửa sổ cho thông gió, đem bát đũa bỏ vội vào bồn rửa bát.
Quay đầu nhìn, Phó Viễn Sâm với Vương quản gia vẫn đang đứng ở cửa.
Nguyễn Khả Hạ nói, "Mời mọi người vào nhà, không cần phải cởi giày đâu ạ."
Phòng trọ nhỏ chỉ có một chiếc ghế sofa đơn, không có cái ghế sofa nào nữa. Nguyễn Khả Hạ đành lấy mấy cái đệm, lót lên ghế của bàn ăn, nói với Phó Viễn Sâm, "Ông ngồi đi ạ. Ngại quá, phòng con hơi lộn xộn."
"Chú Vương cũng ngồi đi." Nói xong cậu lại rót ba chén trà.
"Cảm ơn." Phó Viễn Sâm nhìn tứ phía. Ngoại trừ việc ban nãy không rửa bát. Tổng thể thì cũng khá sạch sẽ, ngăn nắp.
Nhưng mà đứa bé này lại ăn mì ăn liền?
Như thế làm sao mà được, không phải là đang làm càn sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Hoàn] Giả kết hôn xong tôi đem con chuồn lẹ (Tuyên Lê)- Trans: Maccaoo
General FictionTên gốc: 假结婚后我带娃溜了 Mẹ đẻ: Tuyên Lê Trans: Mạc Cao ơi là Cao (Maccaoo) Nguyên tác: 54 chương + 6 phiên ngoại (Hoàn) Bản dịch: Đã hoàn Nguồn raw: Tấn Giang Nguyễn Khả Hạ bị xuyên vào một cuốn sách đã đành, lại còn xuyên vào một kẻ cùng họ cùng tên, lò...