Trong một võ đường cổ truyền của một ngôi nhà nhật bản rộng lớn, không khí tĩnh lặng như tờ, một người con gái với mái tóc đen dài tới hông với hai mắt nhắm nghiền, tay đặt lên chuôi kiếm siết chặt
Đôi đồng tử màu đen mở bừng, một đường kiếm bạc sắc bén lia qua con hình nhân,chỉ còn lại tàn ảnh.Tất cả hành động chỉ diện ra trong vòng 1,2 giây. Ngay lập tức tra kiếm vào vỏ ,khi cô vừa thở ra một tiếng , con hình nhân rơm xấu số đứt ra thành từng khúc, rơi xuống tạo thành tiếng lộp bộp chói tai giữa không gian im lặng.
"Hừm..."
Tomeina Shiyou nheo mắt, đi lại dọn dẹp lại đạo trường, sau đó cất bước ra ngoài . Thiếu nữ vớ lấy cái khăn bông tùy tiện vắt qua vai, đi thẳng một mạch đến khu nhà chính.
Cô bước vào khu nhà tắm, bộ hakama dính đầy mồ hôi được thay ra, xếp lại gọn gàng đặt vào giỏ đồ. Dòng nước ấm chảy dọc theo cơ thể săn chắc trắng muốt,cuốn trôi đi tâm tình nặng nề của cô gái.
"Đã 4 năm rồi nhỉ..."
Ngày này 4 năm trước cha mẹ cô đã chết
Chết ngay lập tức, ngay trước mắt
Một đứa trẻ 10 tuổi sẽ nghĩ gì?
Không như những cơn đau từ những lần huấn luyện kiếm đạo của bố ,cô chỉ cảm thấy trái tim mình như khô khốc, trống rỗng. Muốn khóc cũng không được, muốn hét lên cũng chả xong. Chỉ có thể nằm yên trên mặt đường nhựa sũng nước cảm nhận hơi ấm của cha mẹ đang dần biến mất
Nhớ lại cảm xúc khi ấy, nước mắt Shiyou như chực trào ra khỏi khóe mi. Song cô vẫn cắn môi chịu đựng, lắc đầu cố xua đi hình ảnh kia
Bước ra khỏi phòng tắm, cô lấy cái khăn bông lau sơ qua mái tóc ướt,liền bước vào phòng bếp làm vài ba món mà bố mẹ cô rất thích. Khệ nệ bưng chiếc khay đến một căn phòng, nơi đó chứa một tủ thờ, bên trong đặt hai tấm ảnh.Một người đàn ông tầm tuổi trung niên đang nở nụ cười hướng về cô và một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp thanh tú
Cô đặt cái khay xuống trước hai bức ảnh,tay với lấy vài cây nhang đốt lên, đặt trước mặt cầu khẩn vài điều, xong cô liền cắm vào chiếc lư hương sau đó bước ra ngoài. Đi thẫn thờ trên hành lang,cô tự lấy hai tay mình vỗ mạnh vào hai bên má
không được ủ rũ như vậy, bố mẹ sẽ không vui
Tâm trạng có chút nôn nao, Shiyou tiến về phòng mình. Sau khi dọn dẹp và trải nêm xong xuôi, cô vui vẻ lấy ra cuốn truyện "Katekyou hitman rReborn" yêu thích nằm ườn ra đọc nốt tập cuối.
Trong căn phòng từ đầu đến cuối chỉ vang lên tiếng loạt soạt của trang giấy, cô khẽ đóng cuốn truyện lại, lật người nằm ngửa ra nhìn thẳng vào trần nhà
"Liệu tôi có thể sống hạnh phúc như vậy không ?..."
Cô nhắm mắt lại, không lâu sau liền thiếp lại
.
.
.
"Tomeina shiyou ,dám ngủ trong giờ học ra ngoài đứng hết tiết cho tôi !!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ?
FanfictionCô là thiên nhiên bao bọc lấy tất cả..... Luôn theo dõi mọi người bất kể ở đâu... Từ khi nào...cô ấy lại trở nên quan trọng với họ như thế chứ...