Chương 13

2.5K 94 0
                                    


Nhìn thấy tin nhắn vừa được gửi tới Nguyên Nhị kích động từ trên ghế đứng bật dậy, vì chịu tác động mạnh cho nên chiếc ghế đã bị đẩy ra một khoảng.

Cô cầm di động lao ra khỏi phòng ngủ chạy xuống lầu, lúc chạy xuống cầu thang thiếu chút nữa thì té ngã vì kích động quá mức, đôi giày trên chân cũng bay mất một chiếc. Vội vội vàng vàng mang lại giày, cô chạy đến huyền quan mở cửa.

Ngoài cửa, chiếc đèn ở trên cao đang tỏa sáng khi có giọng nói phát ra. Ánh đèn từ trên cao chiếu vào một bóng người cao lớn đang dựa vào cây cột màu trắng, trên người anh là bộ quân phục màu xanh còn chưa kịp thay.

Người đàn ông mang theo một thân phong trần mệt mỏi, bộ quân phục trên người còn mang theo một chút tro bụi, tay áo được xắn tới chỗ khuỷu tay. Nguyên Nhị liếc mắt một cái thì nhìn thấy cánh tay của anh đang được băng bó, loáng thoáng còn mang theo một tia đỏ sậm.

Cô gái nhỏ đứng ở cửa, một bàn tay đặt trên khung cửa, đôi mắt phủ lên một tầng hơi nước, tròng mắt từ từ đỏ lên. Lúc này cô đang dùng sức cắn môi dưới, bộ dáng giống như muốn cắn rách mới chịu bỏ qua.

Tầm mắt của cô chậm rãi di chuyển từ chỗ cánh tay bị thương lên trên khuôn mặt của Mục Nghiên Chi. Anh đang cau mày nhưng khi chạm phải tầm mắt của cô thì vội vàng nghiêng đầu sang chỗ khác, vài giây sau mới nặng nề thở dài rồi quay đầu bước mấy bước tới trước mặt của cô.

Lúc anh cúi đầu xuống cô gái nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt tràn mi, từng giọt nước tròn tròn lại lạnh lạnh giống như từng viên trân châu trong suốt.

Mục Nghiên Chi nhìn vào đôi mắt của cô với vẻ đăm chiêu. Khi nhìn thấy cô khóc anh cảm thấy đau lòng không thôi. Anh giơ tay, ngón tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt nóng bỏng kia, nhưng mà giây tiếp theo nước mắt chảy ra giống như càng nhiều.

Lại thêm một tiếng thở dài.

Mục Nghiên Chi giơ tay cào cào mái tóc của mình, trong lòng nổi lên một tia bực bội. Anh bực bội không phải là vì cô gái nhỏ khóc trước mặt mình mà là vì chính bản thân anh đã làm cô phải khóc.

Tôi CMN thật đáng ghét.

Mục Nghiên Chi mím môi. Anh đưa tay đặt phía sau gáy của Nguyên Nhị rồi dùng chút sức lực trực tiếp đem khuôn mặt của cô ấn vào ngực mình, có chút thô lỗ cọ rớt nước mắt của cô.

Nguyên Nhị không quan tâm chuyện khác, cô khóc một hồi lâu mới dần dần ngừng nước mắt. Lúc cô ngẩng đầu lên trên khuôn mặt còn treo vài giọt nước trong suốt, đôi mắt ướt dầm dề lại đỏ bừng, lông mi thật dài dính đầy nước mắt, nhìn vào có vẻ đặc biệt dày và nặng.

Cô nâng tay xoa xoa hai mắt đang không thoải mái, mới vừa xoa nhẹ một chút thì bị ngăn lại. Giọng nói ôn nhu từ đỉnh đầu truyền đến. "Không cần xoa, đôi mắt xinh đẹp như vậy nếu bị em xoa hỏng rồi thì phải làm sao?"

Nói xong cũng không biết từ nơi nào anh móc ra một chiếc khăn tay màu xám nhạt, nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên khuôn mặt của cô gái nhỏ.

( Hoàn ) Lỗ Tai Nhỏ Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ