Vào một ngày đẹp trời nào đó, Nguyên thức dậy mà không thấy Khải bên cạnh, thầm nghĩ anh cuối cùng cũng để cho cậu tự do một chút
Sau bao lần cậu có ý định trốn đi nhưng đều bị anh bắt ngược về, còn "phạt" một trận. Cứ nhắc đến là cậu lại thấy sợ. Tại sao tính chiếm hữu của người này lại cao đến vậy? Cùng lắm là chỉ có bị bắt cóc có một lần, cũng không có gì lớn lao nhưng anh lại làm ầm lên
Lon ton xuống giường, cậu thật nhanh làm vscn rồi xuống ăn sáng, xong xuôi liền gọi điện cho Hoành, định rủ bạn thân đi chụp ảnh cùng
"Alô tớ không rảnh. Có gì nói sau. Bye" Vừa bắt máy Hoành đã nói một hơi không cho người ta cơ hội chen vào
Nguyên nghe mấy tiếng "tút" "tút" thì thở dài. Nhị Hoành nhà cậu mà bận việc thì ai mà rảnh chứ?
Vẫn không từ bỏ, cậu gọi đến Tỉ "Thiên Tổng à cậu đi chơi với tớ không, chán quá đi" Nguyên nói giọng thành khẩn, nhưng người bên kia nhất định không xiu lòng, ý gì đây?
"Nguyên Nguyên tớ bận rồi. Hôm khác đi với cậu nhé. Tạm biệt"
Cậu nằm ngửa cổ trên sôfa, điện thoại để một bên. Tại sao trớ trêu ngày cậu được ân huệ không ràng buộc thì lại không ai đi cùng chứ! Đừng tưởng không có các cậu thì tớ không đi được
Nghĩ thầm rồi cũng xách balô ra ngoài. Lâu rồi không có được tự do như vậy, phải đi cho thỏa thích mới được!!
Rời khỏi nhà, cậu đi đến con phố đông người, cảm nhận cuộc sống tấp nập bận bịu của người dân nơi đây
Có chàng trai trẻ nào được nhàn hạ như cậu chứ? Mỗi ngày đều rảnh rỗi đi chụp ảnh, hưởng thụ cuộc sống không chút âu lo
Tất cả cũng tại người đáng ghét nào đó không cho người ta làm gì cả
~~~~~~~~~
"Tuấn Khải anh nói xem em nên chọn ngành nào cho thích hợp đây? Em ghét nhìn mấy con số tính toán lắm" cậu nằm nhìn vào ô trống chọn ngành mà bản thân vẫn chưa quyết định được, rầu rĩ không thôi
Anh vừa thắt caravat vừa xoay sang nói "Thật ra em không cần làm cũng được. Anh nuôi em không nổi sao?"
Phải. Chủ tịch tập đoàn còn trẻ tuổi như anh thì cậu sợ gì không được sống thoải mái. Nhưng cậu muốn làm gì đó cho cuộc sống thêm thú vị. Chứ nếu không người cậu sẽ mốc meo lên mất
Cuối cùng cậu chọn khoa nhíp ảnh. Vừa nhẹ nhàng vừa có thể tận hưởng cuộc sống. Quan trọng hơn là không bị anh suốt ngày giữ bên cạnh
~~~~~~~~~~~~~~~
Nghĩ đến lúc đó phải thuyết phục bao nhiêu anh mới để cho cậu theo học đến giờ, thật là...
Đi dọc hết phố này phố nọ, chụp được rất nhiều ảnh đẹp. Cậu giơ máy định bấm một tấm, ống kính rơi vào một bé gái rất xinh xắn, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tinh anh, tóc thắt bím. Cô bé đang nghịch cát một mình. Nhìn bộ dáng hồn nhiên của đứa trẻ, cậu liền bắt ngay khoảnh khắc này
"Nụ cười trẻ thơ quả thật là đẹp nhất" cậu nói thầm rồi lưu luyến rời đi
Bỗng điện thoại reo lên, là của Khải
-Em đến vườn thượng đi, anh đợi
Cậu không khỏi thầm than, lại bị triệu tập nữa rồi. Đành tạm biệt nơi này vậy
Nguyên bước vào thang máy, bấm vào con số lên tầng cao nhất. "Ting" một tiếng cử thang máy mở, cậu liền bước ra. Có điểm không hợp lý ở đây là...hôm nay có người trang trí lại! Không còn là một khoảng sân trống không buồn tẻ nữa mà giờ đã trở thành một khu vườn nhỏ
Cậu vừa đi vừa thầm khen ngợi người trang trí lại nơi này. Có rất nhiều loài hoa được trồng ở đây. Đặc biệt là có những loài cậu thích nữa
Nhưng nói đúng hơn là loài nào cậu cũng thích. Nhưng nơi này quả thật là rất rất đẹp mà
Mãi lo ngắm hoa mà không nhìn đường, cậu không để ý vấp chân một cái. Tưởng là sẽ ôm đất thì từ đâu có một cánh tay giữ cậu lại. Kéo cậu ôm vào lòng
Nguyên ngạc nhiên ngước mắt nhìn "Tuấn Khải? Anh từ đâu chui ra vậy?"
Anh giữ chặt cậu trong lòng, phì cười nói "Vốn định để lúc thích hợp mới xuất hiện. Cũng tại cái tính hậu đậu của em mà phải lộ mặt". Cậu bất mãn hỏi lại "Xuất hiện lúc nào thì liên quan gì đến em hậu đậu? Không cần anh đỡ" cậu định giãy khỏi vòng tay anh nhưng bị giữ lại. Anh nắm chặt tay cậu, nói "Đi theo anh, cho em xem cái này"
Nguyên ngoan ngoãn theo sau anh. Đột nhiên anh dừng lại, làm cậu theo quán tính va vào người anh lần nữa. Nguyên bất mãn nói "Sao đột nhiên lại dừng lại?" Rồi đưa mắt nhìn về phía trước
Một màn hình tinh thể lỏng, màn hình đang chạy hình ảnh như một đoạn phim vậy. Cậu bắt đầu xem...
--------------
Hai mấy năm trước, bé trai tên Vương Tuấn Khải ra đời
Một năm sau, một em bé mũm mĩm đáng yêu khác tên là Vương Nguyên cũng ra đời
Hai thiên thần nhỏ, sinh ra đã định sẵn là của nhau
Năm Khải 2 tuổi, bố mẹ chuyển nhà đến khu phố mới ở. Nghe nói hàng xóm có em trai 1 tuổi rất đáng yêu, cậu liền theo mẹ sang nhà xem em bé
Tiểu thiên thần! Khải cực kì kích động khi nhìn thấy em bé. Da trắng, mắt to, môi chúm chím đáng yêu hết sức. Mắt em vẫn còn ngân ngấn nước, chắc là mới vừa khóc. Nhưng vừa thấy Khải, em bé liền nín ngay. Còn đưa tay ra huơ huơ trước mặt cậu nữa
Từ cái nắm tay hôm ấy, có một mối duyên nào đó, nối hai người lại với nhau
Cùng lớn lên, cùng học, cùng chơi, cùng yêu thương nhau. Nhưng Nguyên chỉ biết anh trai chơi với mình tên là Karry. Chỉ vậy thôi
Có một sự kiện nào đó xảy ra khiến anh phải rời xa tiểu thiên thần của mình. Gia đình lại chuyển đi nơi khác
-------------------
Màn hình chuyển sang một khoảng thời gian khác, tiếp tục khơi lại kí ức trong cậu
-------------------
Mười năm sau, Vương Tuấn Khải gặp Vương Nguyên. Với thân phận là quản gia, chăm sóc cậu
Hình ảnh liên tục chuyển tiếp. Những lần hai người đi chơi, cùng tan trường, cùng học bài. Kèm theo đó là bài hát anh đã hát cho cậu nghe những đêm không ngủ được...
Bao nhiêu khoảnh khắc hạnh phúc, tất cả được tua lại trên màn hình kia. Hạnh phúc cho đến tận bây giờ
. . .
Màn hình trở lại một màu đen. Khải nhìn Nguyên, hỏi "Có phải...em có nhớ không?"
Cậu cố kiềm nước mắt, quay sang anh nói "Em nhớ"
Sau câu trả lời của cậu, anh đột nhiên chuyển chủ đề "Em cảm thấy thời gian qua, anh như thế nào?"
Cậu im lặng một lúc, rồi thật tình trả lời "Rất phiền, rất đáng ghét"