Ở một ngôi nhà hoang nào đó, Vương Nguyên lờ mờ mở mắt. Cậu hoảng hốt phát hiện tay chân mình bị trói chặt, xung quanh chỉ len lói một vài tia sáng
Cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu cũng không phải lần đầu tiên trong hoàn cảnh này nên cũng không lạ gì
Đột nhiên cánh cửa hé mở, ánh sáng đột ngột chiếu vào làm cậu khó chịu nheo mắt lại. Rồi dần nhận ra người đang tiến lại là ai
Phải. Cậu không nhìn nhằm. Cô ta chính là cô gái lần trước định đánh cậu đây mà. Thật không nghĩ ra được lí do gì khiến cho cô ta ghét cậu đến vậy
Nâng mặt cậu lên, ả ta lên tiếng "Vương Nguyên, thế nào? Chẳng phải tao đã cảnh cáo trước rồi sao? Sao vẫn không nghe lời thế kia?"
Nghe trong giọng nói hết sức chua ngoa. Vương Nguyên ngước mắt nhìn thẳng lại, cười khinh bỉ "Thì ra là cô ghen tị tôi với Tuấn Khải. Thứ vốn không thuộc về mình có ép buộc thế nào cũng không thể có được. Cô là không đủ thông minh để hiểu được điều này sao?"
Cô ả trừng mắt nhìn cậu, đột nhiên phá lên cười tà mị "Mày nghĩ tao cần làm chi? Chỉ là không có được thì phải phá cho hôi. Haha. Không phải mày yêu anh ấy sao? Đến khi bọn ngườu kia nhận được tiền chuộc, xử lý mày thế nào là do tao quyết định. Cơ hội gặp lại anh ấy..."
Ả còn chưa kịp nói xong Nguyên đã dùng giọng khinh thường hỏi lại "Cô ngu ngốc đến độ tin bọn bắt cóc kia à? Cô nghĩ chúng dễ dàng chịu hưởng tiền chuộc một mình tôi thôi, tiểu thư? Gia đình cô chắc cũng không phải không có tiền"
"Mày có ý gì..." Còn chưa kịp nói hết câu, sau cổ ả đã bị một vật cứng đập vào, ngất xỉu tại chỗ
Khi tỉnh lại, cô ta hốt hoảng không biết chuyện gì đanv xảy ra, liền bị câu nói tiếp theo của cậu dọa cho sợ "Cô cũng chỉ là bị bọn họ lừa thôi. Đồ ngốc nghếch"
----------------
Bố của Khải cũng quen với những người trong xã hội đen. Tìm được vị trí của Nguyên liền lập tức nhờ người đến giúp
Khải, Tỉ và Hoành cùng lên xe đến nơi đó. Một đoàn xe chạy tới bãi đất trống. Không ít cũng nhiều làm người ta chú ý. Mà "người ta" đó chính là bọn to gan dám bắt cóc Vương Nguyên
Đánh nhau một trận cuối cùng cũng tóm được hết bọn chúng. Vương Tuấn Khải liền lao tới chỗ Nguyên bị trói, nhanh tay tháo dây, giữ vai cậu nhìn thật kĩ xem có chỗ nào bị thương hay không
"Tuấn Khải, em không có sao. Anh không cần lo dữ vậy" cậu phì cười trước bộ dạng lo lắng của anh
"Sao không lo cho được. Vợ tương lai của anh làm sao anh không quan tâm em có chuyện!" anh ôm chầm lấy cậu, thâm tình nói
Nguyên mặt đỏ lựng, ngượng ngùng phản bác "ai là vợ tương lai của anh chứ?!" Rồi quay mặt sang một bên
Khải càng ôm cậu chặt hơn, ôn nhu nói "Em còn giả vờ! Sau này nhất định không cho em trốn nữa. Một bước cũng không được rời khỏi anh"
Dừng một chút, anh lại tiếp "Em còn nhớ lúc ở quán đã nói gì không? Phải cho anh câu trả lời rõ ràng mới được. Không cho em trốn tránh nữa"
Vương Nguyên ngại ngùng, tìm cách đánh trống lãng "Anh không biết đây không phải lần đầu em bị bắt cóc à? Dắt theo một đoàn người như vậy là định dọa người ta hay sao?"
"Em không được lãng sang chuyện khác. Trả lời cho anh!" anh dùng giọng điệu hết sức nghiêm chỉnh nói chuyện với cậu
"Em..." Lời còn ngập ngừng, chưa kịp nói hết đã thấy anh nhào tới sau cậu, dùng tay đỡ lấy thanh sắt đang đập tới phía cậu Dùng hết sức còn lại để đánh tên kia ra
Hắn ta thừa dịp mọi người không để ý, vùng chạy định uy hiếp Nguyên để thoát thân, ai ngờ bị Khải chặn được
Mấy người mặt áo đen liền nhào đến giữ tên kia lại
Khải ôm cánh tay, nhíu chặt mày chịu đau. Nguyên liền tiến đến bên cạnh anh, tay chân như dư thừa, luống cuống chẳng biết nên làm gì. Chỉ biết trơ mắt nhìn anh chịu đau
Mồ hôi chảy đầy trán, dù đau như xương muốn gãy vụn ra nhưng anh vẫn cười trấn an cậu "anh không sao đâu. Đi bệnh viện kiểm tra chút là được rồi"
"Không phải. Là một thanh sắt. Tên đó dùng thanh sắt đánh vào tay anh! Làm sao có thể bình thường cho được!" Nguyên hoảng hốt. Nhìn anh như vậy cậu không đành lòng
Quả là một thanh sắt đánh vào thì không tầm thường. Tay anh sưng lên, đau nhức. Nói không đau là nói dối. Nhưng dù đau anh cũng cố chịu đựng. Để cho cậu đỡ lo
"Không cần phải phát hoảng lên. Nguyên tử, quả thật có hơi đau nhưng không sao cả mà" anh tiếp tục trấn an cậu
Xe cứu thương đến. Nhưng khiến người ta ngạc nhiên là không có cảnh sát. Họ không có báo cảnh sát. Vì...đám người kia, bao gồm cả cô ả dám hại cậu đều được Tỉ điều người "đặc biệt" xử lý
Trên xe cứu thương, Khải mệt mỏi nằm trên giường nhắm mắt ngủ. Anh là đã lo cho cậu thật nhiều đi. Nhìn chân mày anh nhíu lại vì đau, tim cậu không khỏi dâng lên cảm xúc nhoi nhói
Nguyên quay sang hỏi y tá kế bên "Anh ấy sẽ không bị gì chứ? Sau này tay có bị gì không? Có còn cử động được không?" Hốc mắt cậu đỏ cả lên
"Đừng lo quá. Cũng không nghiêm trọng lắm đâu. Sắp đến bệnh viện rồi. Bác sĩ sẽ chữa mà. Không sao" y tá cũng hết lời an ủi. Dù biết tình hình của anh là hơi khó một chút
Hoành ngồi bên cạnh Nguyên, nhẹ nhàng khuyên "Cậu xem anh ấy đối cậu bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu cưng chiều. Gạt bỏ hình tượng mà mặt dày theo cậu hỏi cho bằng được. Cậu còn định trốn tránh đến bao giờ? Sớm cho anh ấy câu trả lời đi. Tớ biết trong lòng cậu có anh ấy"
Lời nói hết sức thâm tình của bạn tốt, cậu hiểu. Phải rồi. Sao cậu cứ trốn tránh anh chứ! Anh thật yêu thương cậu thế mà
'Vương Tuấn Khải, em rốt cuộc đã có thể quyết định rồi'