Buổi tối mùa đông lạnh lẽo bao trùm thành phố Tokyo hoa lệ. Từng luồng gió khô mang theo sự buốt giá liên tục rít gào ngoài phố, trên mọi nẻo đường, trong hẻm nhỏ và cả những nơi tối tắm mà ánh sáng chẳng thể nào len lỏi tới. Tiếng gió rít, lạnh đến cắt da hoà cùng tiếng xe cảnh sát vồn vã trên đường chính, theo sau là tiếng hú liên tục của chiếc cứu thương trắng muốt tựa màu tuyết rơi. Xa xa trên vùng trời im ắng, tiếng động cơ của chiếc trực thăng càng trở nên ồn ào, vang vọng...
Khung cảnh ấy, chao ôi, mới thật sinh động làm sao? Mĩ lệ siết bao cái cảnh tượng đẹp đẽ này! Chúng khiến mọi đứa trẻ đang ở trong nhà phải vụt ra coi vì tò mò. Chúng khiến người lớn ngỡ ngàng cùng sợ hãi. Chúng khiến mọi người dân của thành phố Tokyo xinh đẹp trở nên hoang mang cùng mang nỗi băn khoăn, lo sợ.
- Và tất cả chúng cộng lại, chẳng phải tạo ra một bản giao hưởng mĩ mãn cuối cùng, kết thúc chuỗi ngày tắm trong máu tanh của "hắn" sao?
.
- Tất cả đã kết thúc rồi...
Chàng cảnh sát ngầm lên tiếng, mắt không rời khỏi người trước mặt. Siết chặt cây súng trong tay với tâm thế sẵn sàng nổ súng nếu hắn dám có bất kì cử động nào.
Tuyết đã sớm rơi, phủ kín cả tầng thượng bằng một màu trắng lạnh lẽo. Giọt máu nóng đỏ từ từ nhỏ xuống trên nền tuyết, chúng lan ra tựa như sắc đỏ hoa mạn châu sa. Loài hoa của cái chết...
Giữ màn đêm tuyết rơi đến dày đặc, nổi bật hơn cả huyết sắc lan trên nền tuyết mịn chính là mái tóc bạch kim tung bay theo hướng gió thổi. Cái người trong bộ trang phục đen tuyền kia thật huyền bí cùng mê hoặc. Với ánh mắt xanh lục thẫm màu hận thù mà bất cứ ai nhìn qua đều không thể xoá bỏ hình ảnh kia khỏi tâm trí. Nhất là khi tất cả những tội ác của hắn, sớm thôi sẽ được đưa ra ánh sáng mặt trời. Bản mặt của thần chết là thứ duy nhất mà người ta tuyệt đối không thể quên lãng...
Nhưng ngược lại, thần chết cũng không bao giờ dễ dàng bỏ qua những kẻ khiến mình phải đối diện với cái ánh sáng bỏng rát, chói loá khiến hắn phải lần đầu cảm nhận nỗi đau thấu tim gan. Ghi nhớ từng kẻ đã khiến mình gặp phải tinh cảnh khốn khổ tột cùng bằng đôi mắt nhuộm thẫm màu của căm hận.
- Cảnh sát đã phong toả toà nhà. Sớm thôi, tất cả tội ác của nhà ngươi sẽ bị vạch trần và đem ra xét xử!
Bên tai văng vẳng tiếng nói chói tai của kẻ thù cũ khiến hắn khó chịu nghiến răng. Hừ, không có gì khiến khó chịu hơn một đám lải nhải nhân danh chính nghĩa. Bởi vốn đối với kẻ sống trong thế giới bóng đêm chục năm như hắn thì cái khái niệm chính nghĩa, công bằng kia căn bản chưa từng tồn tại. Thứ công minh, liêm chính hay thế giới sạch bóng tội phạm, thứ mà những kẻ ngu dốt luôn theo đuổi bấy lâu nay thực chất chỉ là ảo tưởng ngu xuẩn. Thế giới này từ rất lâu vốn chưa bao giờ tồn tại thứ công bằng hay trong sạch. Bởi cách thế giới này vận hành chính là đấu tranh liên tục, đạp đổ lên nhau, ích kỉ, vì lợi ích bản thân đặt lên đầu mà tha hoá. Chúng cũng vậy, vì lợi ích bản thân mà tay chúng nhuốm máu. Cho rằng bản thân tốt đẹp hơn người khác nên tự cho mình cái quyền cứu vớt họ sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
(AllGin) Duyên Kiếp
FanfictionMột bản thể khác của câu "Ghét của nào trời trao của ấy" dưới dạng nhất bot đa top. Khuyến cáo mọi người đừng nhìn cái mô tả mà đánh giá truyện xàm xí, tại giờ tui lười nên viết cái mô tả tạm bợ vậy. Bao giờ có thêm chất xám sẽ viết lại cái mới hay...