9. Goodnight Valhein!

395 50 17
                                    

Trong lúc Triệu Vân tắm, tôi chán ngán mở điện thoại lên.

Yorn mặt dày khốn nạn đã gửi cho bạn 16 tin nhắn

Tôi khiếp vía, quan tâm nhau thế bạn hiền? Chắc đây không phải Yorn tôi quen đâu

Yorn mặt dày khốn nạn :
- ê mày đang đâu đó? Rảnh không? Qua chỗ Arthur đi, nó làm party kìa!

- nhìn đã kinh hồn!! Kì này trúng mánh lớn rồi bạn hiền êi!!

- ôi bạn tôi đâu rồi? Không đi sao ? Tao ăn giùm mày đống đồ ăn này nhé?

Yorn mặt dày khốn nạn đã gửi cho bạn 13 ảnh lúc 16:57

Toàn là nó chụp với đồ ăn, muốn tôi lại lên cơn thèm ăn đêm đây mà? Bạn bè như cái đách ấy!

Tôi cóc thèm trả lời lại, quăng điện thoại ra một xó trông thật đáng thương. Cùng lúc cánh cửa phòng tắm mở ra

" Nó cũng vừa vừa với em, có hơi chật xíu nhưng ổn rồi " Triệu Vân với chiếc áo khá ôm sát cơ thể, lộ ra những thứ chắc chưa ai từng được thấy ngoài tôi

" Cũng được đấy, giờ ngủ rồi chứ? " Tôi chợt nhớ ra cái gì đó

À...

Cậu ta chung giường với mình sao?

Tôi mon men đi tìm chỗ ngủ, bỗng dưng bị một cánh tay kéo lại

" Anh đi đâu vậy, ngủ chung đi" Triệu Vân nắm cổ tay tôi, nhìn chăm chăm

" Cậu nằm hết cái giường rồi đấy " tôi trêu chọc

" Vậy anh sẽ nằm trong lòng em là được mà " Triệu Vân tỉnh bơ trả lời

" Vớ vẩn, cái thằng nhóc này " tôi chui lên giường, thiệt ra cũng còn chỗ cho tôi nằm cơ mà. Hai thằng con trai ngủ chung thì có làm sao? Chẳng nhẽ có chửa à?

Hai con người trên chiếc giường, lưng quay vào nhau, có chút ngần ngại. Tôi không tài nào ngủ yên được, có vẻ không thoải mái cho lắm. Tiếng 'cạch cạch' của kim giây cứ chạy mãi trong đầu tôi, chưa hôm nào tệ như hôm nay cả. 15 phút...20 phút..tôi không ngủ được

1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây...mắt tôi vẫn thao láo, đầu óc còn rất tỉnh táo. Đếm cừu cũng không được, đếm giây cũng không xong. Tôi bực mình tính đạp phăng cái chăn ra nhưng lại nhớ rằng kế bên có người đang say giấc.

Tôi-Valhein lại ra dáng một thiếu nữ, tay nhẹ nhàng cầm chăn, từ từ nhấc chân ra khỏi giường.

Nhẹ nhàng mở khung cửa bên ban công, tách biệt những thanh âm ồn ào, chỉ còn lại màn đêm tĩnh mịch. Hai cánh tay mảnh khảnh vắt lên thanh sắt lạnh lẽo, đứng ngắm nhìn thành phố lấp ló trong một màu đen trải dài. Những ngôi sao đêm dày đặc hơn, rất thích hợp để ngắm phải không? Tôi không biết tại sao mình lại nhiều phiền muộn như thế, phải chăng là do lo lắng nhiều đến vậy? Người nhớ vô hồn... người được nhớ lại vô tâm...

Chẳng biết thế nào, tôi không biết lòng mình đang yêu thầm kẻ xa lạ nào mà lại ngớ ngẩn, lòng bồi hồi kinh khủng như muốn vỡ ra làm đôi. Tôi nhìn em, một chút chua xót và thương hại, cảm xúc đó đã không còn. Những cái nắm tay, những cái ôm, những lần vuốt lên mái tóc ấy đã không còn như xưa. Em bây giờ đã khác, và tôi cũng vậy. Tôi chẳng còn mấy luyến lưu, không có gì là mãi mãi. Kể cả những yêu thương, luôn có thời hạn. Không trân trọng thì sẽ mất đi, con người vẫn thế, vẫn đứng núi này trông núi nọ. Ừ thì có không giữ mất đừng tìm!

[ Triệu Vân x Valhein ] Từ khi em đến (AOV_LMQ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ