8. come home

270 42 1
                                    

" Lên đi, về thôi anh "

" Được rồi "

Chẳng hiểu sao bầu không khí nặng nề bao trùm lấy chúng tôi, không ai nói lấy một câu sau mớ hỗn độn đó có lẽ là do tôi gây ra.

Đoạn đường vẫn như lúc đầu nhưng sao tôi cảm giác nó dài quá? Không hiểu vì sao đi mãi không đến được nhà, tôi cũng là muốn kết thúc sớm chuyện này. Tâm trạng không tốt chút nào, Triệu Vân còn chẳng thèm đá động đến tôi. Tôi làm gì sai? Tại vì sao cậu ấy không nói?

Cuối cùng... cũng thấy được đường nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm. Triệu Vân dừng xe lại, tôi bước xuống xe, cậu ta chưa về mà còn đứng lại đây làm gì ?

" Cảm ơn vì cả ngày nay " tôi lên tiếng hy vọng bầu không khí kia sẽ tan biến đi, tôi không muốn như thế một chút nào đâu

" Không có gì " Triệu Vân đột nhiên lạnh nhạt với tôi như thế, là có ý gì?

" Có chuyện gì?" Tôi mệt mỏi thở hắt ra, có lẽ nên giải quyết một thể luôn vậy " Cậu đừng làm thế có được không?"

Triệu Vân lặng thinh, dựa cả tấm thân của mình lên đầu xe, ngẫm nghĩ

" Chà, anh có bạn gái rồi? Sao không nói với em? Em tưởng chúng ta nên chia sẻ cho nhau biết?"

" Ừm, tôi xin lỗi vì không nói với cậu sớm hơn"

" Không sao đâu " Triệu Vân cười gượng thoáng nét u buồn nhưng lại nhanh chóng giấu nó đi vào trong lòng, cậu ta im lặng, trầm ngâm nói tiếp

" chúc anh hạnh phúc..haha.. thế bao giờ cưới đây? " Giọng Triệu Vân hạ thấp dần, đến mức những câu từ cậu ấy thốt ra chẳng còn được rõ nữa. Tiếng cười cậu ta đem cho tôi còn lại một đường cong vô định trên môi, không có vẻ gì là vui cho tôi cả, nhỏ đến không còn nghe được thanh âm nào còn đọng lại. Cảm giác như có thứ gì đó chèn ép vào nơi thanh quản, cậu ta nói mà cứ liên tục ngắt quãng lung tung.

Triệu Vân khịt mũi, nhanh chóng quay mặt đi rồi mở khóa xe lên

Triệu Vân khóc sao?_ tôi chợt cảm thấy tội lỗi càng dâng lên trong lòng như muốn nổ tung, tôi câm nín, như chết lặng đi giữa phố xá không người. Tim tôi đập từng nhịp rõ to, liên hồi

Valhein mày làm cái gì vậy, chọc cho người ta khóc rồi _ lòng tôi cuống cuồng, đôi mắt chao đảo tìm thứ gì đó để dỗ dành cậu ta. Tôi nghĩ chắc là cậu ta chưa nghe hết câu chuyện nên mới như thế..cơ mà ai lại khóc khi tôi nói như vậy chứ? Không phải nên vui sao?

" À muộn rồi, có lẽ nên về thôi ha" Cậu đang giấu ai đấy? Rõ ràng là khóc...rành rành như thế...giọng cậu lạc đi rồi kìa...

" Được rồi, cậu về đi. Cẩn thận nhé " tôi vỗ vai Triệu Vân, cố nặn ra một nụ cười hoàn chỉnh.

Triệu Vân chỉ lặng lẽ 'ừ' một tiếng tẻ nhạt, còn chẳng thèm quay đầu ra cho tôi xem mặt cơ mà. Đi một vèo luôn, tôi cũng chưa kịp nói thì cậu ta mất hút rồi

Tôi đứng đó nhìn theo một lúc rồi cũng vào nhà. Trời trở rét khá sớm, dù đã đóng kín mít cửa rồi nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Lạnh...lạnh thật, tôi cũng chẳng biết mình lạnh da thịt hay lạnh buốt từ sâu trong lòng. Ước gì bây giờ được sưởi ấm bởi vòng tay của người mình thương nhỉ?
À quên mình làm gì có...

[ Triệu Vân x Valhein ] Từ khi em đến (AOV_LMQ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ