11. Cuộc sống mới

363 43 14
                                    

" Cậu về sớm vậy? Không ở lại ăn thêm chút gì sao?" Triệu Vân nhếch lên ôn nhu, ấm áp thần kì.

Tuy nhiên, nụ cười đẹp đẽ ấy không phải dành cho tôi, tiếc quá.

Một thoáng Yorn lướt qua kẽ vai tôi, bỗng dưng lại cảm thấy ghen tị với chính thằng bạn thân ất ơ của mình. Điên thật, cảm giác lạ lẫm này cứ như bản tính xấu của chính mình đang dần dần trỗi dậy.

" Tớ có việc bận rồi, hai cậu cứ ăn trước đi. Bữa sau, nếu có dịp tớ sẽ mời hai cậu đi ăn đền bù nhé? Lần này không tốt rồi " Yorn xoa xoa đầu, tay nắm chiếc điện thoại mà vò lấy. Bạn ta đang thật sự lo lắng sao?

" Không cần phải làm thế đâu, lần sau nếu có gặp thì chúng tôi sẽ mời cậu mà "

" Cậu đừng quá khách sáo..."

Hai người họ lời qua tiếng lại, cuối cùng cũng cho đi hai tiếng tạm biệt, còn tôi cứ đứng đừ ở nơi đó, ngóng mãi bóng chân cao lớn quay về. Tôi hồi hộp không biết vì cái gì mà chạy tít lên phòng để vệ sinh cá nhân. Bản thân không còn tí mặt mũi và liêm sỉ để nhìn cậu ấy nữa rồi.

Mọi chuyện diễn ra, hãy như là mơ đi!

Tôi nghe tiếng chuông reo và cả âm thanh cành cạch từ bản hiệu được treo ngay ngắn trước khung kính cửa chính. Quả nhiên, Triệu Vân đã về đến rồi.

" Anh Valhein? Anh đâu rồi? Anh à! " Tiếng gọi ngày một lớn dần, chưa có ý định ngơi nghỉ. Tôi vắt khăn lên cổ bước ra từ nhà tắm, một chiếc khăn đẫm nước nặng nề.

" Chuyện gì thế thư sinh? Đừng làm như tôi sẽ biến mất trong tích tắc khi cậu rời đi ấy chứ? "

" Không ai biết trước được điều gì mà phải không? Trước khi như thế thật thì chúng ta cùng nhau ăn sáng đi! Anh cuối cùng cũng dậy rồi " Triệu Vân hồ hởi, có gì đó kẹt lại trong khoé mắt trong vắt ấy, dường như chẳng thể diễn tả thành lời.

Một nỗi mong ngóng vô hình hay gì đó đại loại vậy? Tôi vẫn không thể đoán được, nhưng sẽ sớm thôi. Bởi vì-

Trên lòng bàn tay lớn đó, là một chiếc khay bằng thủy tinh trong suốt, chứa đựng mấy đĩa đồ ăn nhỏ được bố trí gọn lại bên nhau.

" Ây dà, đừng bảo với tôi rằng cậu sẽ tra tấn tôi bằng phương pháp này nhé? Tôi đã bảo cậu rằng tôi khá là, à không! Là rất ghét ăn sáng "
Sự ngán ngẩm lâu nay lại một lần nữa bùng phát, tiếng thở dài dằng dặc vang lên trong không gian chật hẹp. Có lẽ là một hay nhiều lần đâm ra thành quen, từ thời sinh viên đến tận bây giờ. Dù là tật xấu chẳng mấy dễ chịu, tôi lại không thể cải thiện được.

Nhưng đây là đồ ăn của Triệu Vân mà. Phải nói như thế nào đây ? Liệu tôi có thể từ chối được không?

" Anh phải ăn, dạo này anh hơi ốm đi rồi. Anh bỏ bữa nhiều lắm đấy, ăn bù đi " Triệu Vân quay sang tôi giây lát sau khi vừa dứt lời, giọng điệu trầm xuống, thật khiến người khác khó chịu đến như vậy (?)

Đương nhiên, nó khá khó phát hiện ra. Bản thân người này đây, sau những ngày tiếp xúc, cũng dần trở nên nhạy cảm với cảm xúc của nhau mà thôi.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jun 22, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[ Triệu Vân x Valhein ] Từ khi em đến (AOV_LMQ) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ