Mắt thấy cô đã rời khỏi phòng họp, bọn anh liền đuổi theo nhưng không ngờ bước chân cô nhanh như vậy. May sao là bọn anh vẫn đuổi theo kịp ,cô mới tới đại sảnh tập đoàn mà thôi ."Chị Hân" - Tiểu Đường gọi nhưng cô không quay lại .
"Hân Hân" - Tiểu Trạch gọi cô cũng không quay lại .
Anh tức giận vì nghĩ cô giả lơ bọn anh đi, anh lại kéo giật tay cô lại khiến cô mất đà phải lùi mấy bước .
-Em không nghe bọn anh gọi sao Thư Hân - anh nhìn vào mắt cô nói .
Bọn vệ sĩ định tiến lên đẩy anh ra nhưng cô đã giơ tay lên ngăn lại . cô nhìn anh hỏi , giọng vẫn cứ lạnh như vây không có chút độ ấm :
-Tôi quen anh ? - anh ngạc nhiên trước câu hỏi của cô nên không nói được gì .
-Chị đừng giả bộ không biết bọn em được không ? - Tiểu Đường nhìn cô nói, cô vẫn im lặng không nói gì . Bọn người này thật lạ , cô có quen sao ???
-Thư Hân , bên Singapore chúng ta xảy ra chút chuyện giờ phải bay sang đó - tiếng Tuyết Nhi vang lên sau lưng bọn anh .
Cô gật đầu rồi giựt tay ra khỏi tay anh khiến cho anh có cảm giác như mình sắp chìm xuống đáy biển vậy . Cô quay đi không nói một lời , anh định giữ cô lại lần nữa nhưng bị mấy tên vệ sĩ ngăn lại, anh chỉ biết dõi mắt theo từng bước chân của cô. Cô đang xa dần anh. Mọi chuyện xảy ra cứ như là mơ vậy, cô còn sống nhưng không chịu nhận anh .
Có lẽ cô còn giận anh đi , nhưng có điều năm năm trước đây tro cốt của cô à không tro cốt của ai đó được Tiểu Trạch và Chí Vỹ rải đi chứ ?
-Chị Tuyết Nhi , tại sao cậu ấy lại không chịu nhận bọn em . Hay là cậu ấy vẫn giận mọi người chuyện trước đây - Tiểu Trạch nhìn Tuyết Nhi hỏi .
- các người có mặt mũi hỏi tôi sao, sau tai nạn đó tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện do cô ấy gọi trước khi mất ý thức hẳn, bảo tôi đến bệnh viện đưa cô ấy đi Mĩ bằng trực thăng riêng. Khi tôi đến toàn thân cô ấy là máu phải thở bằng máy thở, trên người dây nhợ lằng nhằng toàn là mũi kim. Sau tai nạn phải cấp cứu kèm theo phải giải phẫu căn bệnh ung thư , cô ấy nằm trên giường bệnh 1 năm bác sĩ cứ sợ rằng cô ấy không tỉnh lại nữa nhưng kì tích lại đến. Cô ấy đã tỉnh dậy đổi lại quên hết người thân , ngay cả tôi cô ấy cũng quên. Tôi hỏi bác sĩ , bác sĩ bảo đó là mất trí nhớ tạm thời, có thể là những người có liên quan đến ký ức của cô ấy làm cô ấy tổn thương nên cô ấy không muốn nhớ nữa mà chôn sâu bọn họ vào một nơi nào đó. Cô ấy tỉnh dậy tính cách cũng thay đổi hẳn, cô ấy lạnh lùng gấp bội trước đây tôi quen, chắc các người cũng cảm nhận được điều đó. Còn việc các người tưởng cô ấy đã chết thì tôi không biết hãy đến bệnh viện hỏi lại xem, đợi cô ấy đi singapo về rồi tính. cô ấy sống ở căn biệt thự đối diện biệt thự cũ của cô ấy mà các người đang ở . Bây giờ tôi phải đi cùng cô ấy đây sắp muộn giờ bay rồi, mà này đừng gọi tôi là Tuyết Nhi, Tuyết Nhi nữa chúng ta thân thiết đến vậy sao, tốt nhất các người đừng khiến cô ấy đau khổ nữa nếu không dù bị Thư hân từ mặt tôi cũng sẽ khiến tất cả các người thân bại danh liệt, không ngóc đầu dậy nổi, ghi nhớ lời tôi - Tuyết Nhi nói rồi bước đi thật nhanh để cô không phải đợi , cô ghét nhất là phải đợi người khác thuận tay lau đi vệt nước mắt đang chảy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Kí Ức Quên Lãng
FanfictionNTH X TTK Ngu Thư Hân Chủ tịch YuXin một tập đoàn lớn, nhưng do một vài lý do trong quá khứ đã khiến cho trí nhớ biến mất một đoạn. Cô quyết định trở lại nơi cũ nhầm tìm lại trí nhớ của mình nhưng nó lại khiến cô thêm một lần đau khổ. Thái Từ Khôn...