Chap 9. Đã động tâm

692 51 2
                                    


Tiêu Chiến trên đường về mới chợt nhớ ra hình như anh không biết khu chung cư của Vương Nhất Bác ở đâu, vò đầu bứt tai cuối cùng quyết định đem cậu về nhà mình dù sao hôm nay Tất Bồi Hâm cũng không qua nhà anh.

Khó khăn đỡ cậu vào nhà, để cậu ngồi nghỉ ở sopha anh chạy vào bếp pha ly nước giải rượu.

- Nhất Bác... Nhất Bác._ anh khẽ gọi cậu.

- Chiến ca... Là anh thật sao._ đôi mắt sắp nhắm lại của cậu liền mở to nhìn anh, con ngươi màu nâu long lanh trông thật đẹp.

- Ừm.. là anh, mau uống nước đi còn nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác rất ngoan ngoãn nhận ly nước từ anh uống. Xong xuôi liền đặt ly xuống bàn, giang hai tay ra. Tiêu Chiến không hiểu cậu muốn gì.

- Ôm ... Chiến ca em Muốn ôm ôm.

Tiêu Chiến chết đứng, chuyện gì thế này Vương Nhất Bác đi đâu rồi tại sao lại có một Vương Điềm Điềm đáng yêu ở đây. Anh nhịn không được liền bật cười đưa tay nhéo nhéo má cậu, ấy thế mà bạn nhỏ giận dỗi, thả hai tay xuống, quay đi hướng khác, mặt phụng phịu.

- Vương Điềm Điềm giận anh sao.

- Không muốn nói chuyện với anh nữa sao?

Vẫn không trả lời.

- Vậy anh không phiền em nữa, anh đi ngủ đây.

Tiêu Chiến thấy cậu không phản ứng, liền giả bộ đứng dậy đi về phòng.

- Chiến ca .. đừng đi.

Cả người anh bất ngờ bị cậu kéo mạnh ngã nhào vào lòng cậu, cậu ôm anh rất chặt, đầu vùi vào hõm vai anh nỉ non. Giọng nói của Vương Nhất Bác lúc say đặc biệt đặc biệt dịu dàng có nét trẻ con, làm anh nghe vô cùng thích.

Anh thuận tay vỗ nhẹ vào lưng cậu.

- Nhất Bác ngoan, anh ở đây, không đi đâu hết.

- Chiến ca không thích Nhất Bác sao?

Tiêu Chiến hơi khựng lại, rồi cười dịu dàng nhìn cậu.

- Anh rất thích Nhất Bác nha.

- Anh nói dối... Anh lừa em, anh thích em mà còn đi ôm người khác.

Tiêu Chiến bị cậu đẩy ra, mặt đối mặt, nhìn một bộ dạng giận dỗi của cậu, anh bất lực lắc đầu mỉm cười.

- Anh xin lỗi, là anh vô ý, Bạn nhỏ Nhất Bác tha thứ cho anh nha.

Anh chính là vô cùng vô cùng ôn nhu, nhẫn nại mà nói chuyện với một người say như cậu. Hóa ra lúc Triệu Ngọc Viễn ôm anh cậu có để ý, lại còn giữ trong lòng đến tận bây giờ.

- Ưm.. em tha thứ.. nhưng lần sau không được như thế nữa, Nhất Bác sẽ buồn.

Tiêu Chiến gật đầu, cười vui vẻ. Cậu nhìn đôi mắt anh nó thật đẹp, tầm nhìn lại kéo xuống đôi môi, thật muốn hôn anh. Nghĩ là làm, bàn tay đặt sau gáy kéo anh lại nhẹ nhàng đặt nụ hôn.

Tiêu Chiến bất ngờ, khựng lại , nhưng dần dần thả lỏng người cùng theo nhịp điệu của cậu mà đáp lại. Nụ hôn này là anh vì người thương mà tình nguyện, nụ hôn này anh không hề ép buộc mà là vì đã động tâm nên mong muốn, nụ hôn này cũng thay bao nỗi nhớ thương trao người.

Fanfic ( Bác Chiến) ABO - Yêu Thương Trong Lòng.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ