Hồi 2

2.5K 263 42
                                    

Từ ngày trở thành thuộc địa của Francis, mặc những bộ đầm xúng xính, mái tóc được xoã ra tết nhẹ ở đằng sau, Liên hầu như không còn cười nữa, thay vào đó là sự lạnh lùng vô cảm. Cô hất chén cơm khi người hầu mang tới, cô tự làm thương mình và hầu hết không ai được động vào cô tất nhiên là cả Francis. Hắn buồn não ruột vì một bên là chuẩn bị cho cuộc chiến tranh Thế Giới mà còn lại phải lo cho Liên

-Mon chéri, em đừng làm như vậy nữa

(Mon chéri ở đây bạn nào hay xem đọc truyện sẽ hiểu nha)

-Làm vậy là làm sao

-Anh còn nhiều việc phải làm nữa

-Tôi không quan tâm

Hắn ngồi bên cạnh cô, khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vết thương đang rỉ máu từ từ, dĩ nhiên hắn bị hất ra ngay

-Anh đừng có làm mấy cái trò đó nữa

-Em thật khó chịu Mon chéri à

-Anh làm như biết rõ tôi lắm vậy

-Tất nhiên tôi sống với em cũng được gần mấy chục năm rồi

Nói đến đây, cô bỗng chợt khựng lại, dường như có cái gì đó vừa đâm vào tâm trí cô một cái gì đó đau kinh khủng

-Không biết em còn nhớ người anh trai của em không, Mon chéri

Lại một đòn tâm lí nữa đánh vào Liên

-Thì đã sao?

-Em muốn biết hắn ta đang làm gì không?

-Tôi không muốn

Liên nói nhưng ánh mắt cô lại nhìn xuống mặt, đôi tay cô nắm chặt, giọng nói càng ngày càng nhỏ dần, có lẽ cô đang cô gắng lảng tránh câu hỏi đó

-Em không muốn biết thì thôi, chứ hắn ta đang ở trên chiến trường đẫm máu đó

-Em có muốn gửi lời hỏi thăm không, Mon chéri?

-Không

Như biết được trong lòng cô vẫn tồn tại bóng người anh trai đó, sắc mặt Francis biến đổi, hắn rất tức tại sao bao năm đó cô vẫn luôn nhớ tới hắn

Bỗng một người Pháp mặc trang phục uy nghiêm bước vào, quần áo chỉnh tề nhìn cũng biết anh ta là một quân nhân

-Thưa ngài, ngài Arthur triệu tập cuộc họp ạ

-Bây giờ sao??

-Vâng!!

Francis thở dài xoay sang Liên chớp chớp vài cái lâu rồi đứng dậy rời đi

-Anh đi một chút rồi về, em đừng làm gì dại dột nhé

-Ngươi cút đi

Hắn cười trước câu nói đó, mặc dù câu nói đó người khác nghe có thể đến phát chán nhưng đối với hắn, hắn có thể nghe nó cả ngày

Sau khi nghe tiếng chiếc xe nổ máy rời đi, Liên thở dài, ngả người ra sau, gác tay lên sau đầu thư giãn. Trong đầu cô giờ lại xuất hiện bóng người con trai đó, cô khẽ lắc đầu muốn quên đi

-Tiểu thư, tôi thấy cô có vẻ buồn quá

-Là cô à, Như

Như là một cô gái phải nói là rất thân với cô trong ngôi nhà này, nhớ hồi đó cô nằng nặc đòi Francis phải lui hết tất cả người hầu riêng của cô mà đòi Như vào làm hầu riêng cho mình, hắn cười đau đớn nhưng rồi cũng đành chấp nhận

Lịch sử Việt Nam (Hetalia)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ