Nơi căn nhà nhỏ phía bên trong con hẽm đằng kia có một chàng trai đẹp đến mê người sinh sống. Anh là người Thái nhưng lại có gương mặt lai một phần Trung, sóng mũi cao vút như muốn xuyên thẳng vào tim người đối diện, nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt thu hút. Tuy chỉ mới 17 tuổi, nhưng lại có khả năng làm say đắm bao mỹ nữ. Sống nơi đây, anh được biết đến là một chàng trai hàng xóm tốt bụng, dễ thương với các bác gái, còn ở trong trường, anh đích thị lại là một anh chàng vô cùng đào hoa và lắm tài. Mew Suppasit chính là tên anh.
Không phải là do nhà Mew nghèo hay ba mẹ không có nên anh mới phải ở ngôi nhà này một mình đâu. Nếu mọi người nghe được thì sẽ cho là xàm đế, nhưng lý do thật sự là vì gia đình anh quá giàu nên anh mới ở đây.Ba anh là CEO của một tập đoàn lớn với vô số công ty con ở rãi rác quanh thế giới, mẹ anh thì lại là một nữ luật sư giỏi giang có tiếng tăm, nói một cách chính xác nhất thì là gia đình anh thuộc dạng quý tộc và có chỗ đứng vững chắc trong xã hội. Mew từ lúc sinh ra đã may mắn được ông trời ban cho trí thông minh cùng vẻ ngoài nổi bật hơn người. Đến khi bắt đầu nhận thức được thì anh đã nhận ra rằng: sau này nếu anh có thành công bằng chính sự nỗ lực của bản thân, nhưng mọi người nhìn vào chắc chắn sẽ phũ nhận đi cái sự cố gắng ấy mà cho rằng anh dựa tăm hơi ba mẹ để đi lên. Chính vì lẽ đó mà khi chỉ vừa mới tròn 16 tuổi anh đã quyết định xin ba mẹ cho dọn ra ngoài sống tự lập, dĩ nhiên là cái thân phận đặc biệt kia anh cũng sẽ chôn vùi nó thành bí mật, còn tiền sống qua ngày thì Mew sẽ tự đi làm thêm để lo liệu.
__________
Cũng như bao ngày khác, sau khi tan học ở lớp, Mew sẽ về nhà tắm rửa và làm bài tập, sau đó thì đi đến quán chị Jeed để làm thêm, công việc của anh là ca hát và đàn guitar cho quán bar của chị ấy.
Nhưng xảy ra chuyện gì vậy, tại sao cửa nhà anh lại không khóa? Chẳng lẽ có trộm?Mew chậm rãi dựng chiếc xe đạp bên bức tường, lấy cây gậy đặt gần đó rồi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đi vào trong. Tâm lý sẵn sàng để đối diện với điều anh nghi ngờ, anh dơ gập lên cao, chuẩn bị quất hạ thẳng xuống và......cây gậy bất động đứng yên trên không trung cùng với sự ngỡ ngàng thốt lên
- Ô hồ, mẹ? Mẹ đến sao không báo làm con cứ tưởng....
- Con tưởng gì chứ? Đòi sống tự lập mà nhát thế này à? Chẳng giống mẹ hồi trẻ tí nào
Hóa ra là mẹ anh, Mew buông lỏng cây gậy, gập người cúi xuống mà ôm tim thở dốc. Mew gan dạ chứ không có nghĩa sẽ không sợ chết, lỡ may mà là trộm thật thì chẳng lẽ anh cũng phải tự hiến tặng mạng sống mình cho hắn để chứng tỏ bản thân không có nhát hay sao?
Cứ mãi đứng đó bình tâm lại tinh thần, không gian yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng trẻ con khóc. Mew có chút nghi hoặc ngước đôi mắt mình lên nhìn vào đứa trẻ được bế một cách nâng niu tên tay mẹ anh. Từ nãy đến giờ mãi đôi co với bà, bây giờ mới để ý thấy nơi cánh tay mẹ anh lại có một đứa trẻ tầm cỡ 11 tháng tuổi, nhỏ nhắn, nhu thuận, đáng yêu và trắng trẻo đến như vậy. Nhưng đứa bé này là ai? Mew không cất tiếng hỏi mà lại đưa đôi mắt lạ lẫm hướng về phía bà thay cho lời nói
Con trai bà đẻ ra và nuôi nấng biết bao lâu thì chẳng lẽ bà lại không hiểu, phá lên cười khà khà rồi chậm rãi, nghiêm túc giải đáp
BẠN ĐANG ĐỌC
My little world_MewGulf_
FanfictionBảo bối của anh tuy nhỏ bé nhưng khi vắng bóng thế giới ấy anh lại như kẻ chết tâm. Thế giới bao la ngoài kia tồn tại hàng vạn con người, nhưng thế giới nhỏ bé của anh muôn kiếp gói gọn chỉ mỗi em. written by: Bomy