Trong căn phòng trắng toát lúc này đây là thân ảnh Mew ngồi bên mép giường bệnh, bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay be bé của Gulf nhỏ. Đứa trẻ này đang ngủ rất say, ngủ say từ lúc mặt trời nhô cao đến đỉnh đầu tới lúc đã lặn biệt tăm vẫn chẳng chịu tỉnh. Anh có chút nóng lòng, mắt vẫn một mực dán chặt vào gương mặt phấn nộn đã hơi hồng hào trở lại của bé, xót xa mà lên tiếng
- Gulf muốn khiến anh đau lòng đến chết mới chịu đúng chứ? Sao em ngủ lâu vậy hả?
-...
- Không phải Mew trách em đâu, chỉ là do anh muốn được nhìn thấy bé mở mắt, được thấy bé lại nở nụ cười với anh thôi.....ha, anh ích kỷ quá đúng chứ?! Tất cả đều là do anh mà giờ còn ngồi đây đòi hỏi
Một khoảng không tĩnh mịch lại một lần nữa bao trùm lấy cả căn phòng. Nếu như mà là Gulf khỏe mạnh của ngày thường thì có lẽ giờ đây, cái căn phòng này đã ngập tràn trong tiếng cười khúc khích đáng yêu của bé rồi nhỉ?!
Mew miên man nghĩ về từng khoảnh khắc nô đùa với bé, cùng bé ăn, cùng bé ngủ.....và cùng bé hôn môi. Tự mình đắm chìm trong những thước phim ngọt ngào tua chậm, đến nỗi mẹ mình đi vào lúc nào cũng chẳng hay.- Mew....Mew....con làm gì thờ người ra đó vậy hả?
- Au, mẹ vào lúc nào?
- Mẹ chỉ mới vào vừa nãy thôi. Con đã ăn uống gì hay chưa?
Bà nhắc anh mới nhớ, mãi lo cho Gulf mà anh từ lúc sáng đến giờ vẫn chưa bỏ gì vào bụng. Mew chậm rãi lắc đầu, vì anh chắc rằng mẹ anh mà biết anh chưa ăn gì thì chắc chắn sẽ lại cằn nhằn và đúng như suy đoán, chỉ vài giây sau cái lắc đầu của anh là giọng nói chứa đầy khó chịu của mẹ anh vang lên
- Sao vẫn chưa ăn? Con muốn chết? Đi, đi ăn liền cho mẹ
- Nhưng G...
- Không nhưng nhị gì hết. Để thằng bé đó cho mẹ, đi ăn mau lên
Không cam tâm nới lỏng tay bé con, đưa tay lên vuốt nhè nhẹ mái tóc thưa mỏng của bé
- Anh đi một lát sẽ quay lại, được chứ?
Cuối cùng cũng chịu giao Gulf lại cho mẹ mà đứng lên đi ra cửa. Tay còn chưa kịp vặn tay nắm thì từ phía giường đã phát ra tiếng khóc thút thít, Gulf đã tỉnh!
Mew mặc kệ việc ăn uống, điều đó không quan trọng bằng việc giờ đây bảo bối của anh đã tỉnh. Chạy thật nhanh quay lại bên giường, nhấn mạnh vào cái chuông được lắp bên cạnh. Đôi mắt thập phần ôn nhu nhìn đứa trẻ đang khó chịu cựa mình trên giường bệnh, có lẽ là do bé còn bệnh nên mệt.
Chỉ một lát sau, bác sĩ đã vào kiểm tra tổng thể và xác nhận bé con đã hoàn toàn ổn, chỉ nay mai thôi là có thể xuất viện.Mew hạnh phúc đến quên luôn cả mẹ mình còn đó, tự mình ngồi trở lại giường, cúi thấp đầu rồi đưa môi phủ lên môi bé con. Mẹ anh nhìn đến, ban đầu có hơi ngỡ ngàng, nhưng sau liền quyết định lùi ra ngoài chừa cho hai người họ không gian riêng. Gulf không biết vì mệt hay sao mà lại chẳng thấy phản ứng, vẫn chỉ ngoan ngoãn nằm yên đó, mở mắt trân trân nhìn anh.
Mew nhấc đầu mình lên, nhìn một hồi vẫn không thấy Gulf có động thái gì khác, có chút khó hiểu muốn mở miệng liền lập tức bị cứng họng. Vì sao? Là bởi vì ngay bây giờ đây, trên khóe mắt của bảo bối nhà mình đó chính là những giọt nước mắt, những giọt nước mắt thập phần tủi thân. Cái miệng nhỏ khó khăn lắp bắp
BẠN ĐANG ĐỌC
My little world_MewGulf_
FanfictionBảo bối của anh tuy nhỏ bé nhưng khi vắng bóng thế giới ấy anh lại như kẻ chết tâm. Thế giới bao la ngoài kia tồn tại hàng vạn con người, nhưng thế giới nhỏ bé của anh muôn kiếp gói gọn chỉ mỗi em. written by: Bomy