01

446 30 3
                                    

Tóm tắt sơ sơ một chút cốt truyện cho mọi người dễ hiểu, mọi chuyện bắt đầu từ năm 1919, lúc này Tiêu Tuấn và Lưu Dương Dương đã thành thân với nhau, sau đó Dương Dương đi làm ăn xa, để lại Tiêu Tuấn ở quê nhà chờ đợi. Xong có người báo tin về là Dương Dương mất rồi nên Tiêu Tuấn ra cái giếng sau nhà tự vẫn rồi trở thành hồn ma. Nhưng sự thật là Dương Dương không chết, khi cậu trở về nhà nghe tin Tiêu Tuấn tự vẫn vì mình cậu không những không khóc mà chỉ ngồi lại một chút rồi đi luôn. Hồn ma Tiêu Tuấn lúc ấy còn yếu nên Hoàng Húc Hi giúp anh theo Lưu Dương Dương ra tới bến tàu rồi không theo được nữa. Có lẽ lần này Dương Dương của năm 1919 đi đến Đài Loan rồi đến Đức luôn nên Tiêu Tuấn ở lại G thị suốt 100 năm vẫn không tìm thấy được cậu. Đến năm 2019, trong một lần đấu giá đồ cổ ở bên Đức, Lưu Dương Dương của năm 2019 đã mua một chiếc vòng cổ và từ sau khi đeo chiếc vòng này cậu liên tục cảm thấy bồn chồn lo lắng. Cuối cùng Lưu Dương Dương quyết định tạm ngưng việc học rồi quay trở lại biệt thự của gia đình ở thành phố G. Sau khi Tiêu Tuấn nhìn thấy Lưu Dương Dương thì anh luôn đi theo và liên tục dọa ma cậu. Bỏ qua những đoạn tiếp theo thì lần này thứ Tiêu Tuấn mong muốn có được nhất chính là một giọt nước mắt của Lưu Dương Dương. Có lẽ tại lúc nghe tin anh tự vẫn Dương Dương không khóc. Nhưng cuối cùng đến lúc anh đi đầu thai Lưu Dương Dương vẫn không khóc một giọt, tâm nguyện theo anh suốt 100 năm vẫn chưa thể hoàn thành. Vậy nên trước khi Tiêu Tuấn đi đầu thai anh có nhờ Đổng Tư Thành nếu lúc anh đi mà Lưu Dương Dương không khóc thì hãy cho cậu dùng thuốc mê để cậu có thể mơ thấy những chuyện đã qua, cậu sẽ phải day dứt, nhớ đến anh mãi mãi. Đoạn tui dịch sẽ là đoạn em Dương bắt đầu ngủ mê quay trở lại năm 1919 mọi người nhé.

-----

Lưu Dương Dương mở mắt không nổi, "Tôi buồn ngủ quá, anh để cho tôi ngủ một lát đi."

"Vậy cậu ngủ đi."

Đổng Tư Thành đi ra sau tấm bình phong đổi quần áo thành một bộ trường bào bằng lụa màu xanh ngọc, hoàn toàn khác xa với hình tượng sinh viên tươi trẻ thường ngày của anh. Anh với tay cầm tẩu thuốc trên bàn, đốt thuốc rồi ngồi xuống ghế bành rít một hơi. Đổng Tư Thành ngửa đầu ra sau, rất nhanh đã bị làn khói lượn lờ xung quanh che khuất, "Một giấc chiêm bao, người sớm giác ngộ, chỉ cần không nhìn thấy, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi. Cậu hãy ngủ một giấc thật ngon, có một giấc mơ thật đẹp nhé."

Lần này Lưu Dương ngủ rất say.

Đợi đến khi cậu tỉnh lại, cậu nhìn thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ có khắc hoa cúc. Cậu đẩy màn giường màu đỏ ra, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Người đến người đi, có giọng mấy nha hoàn xì xào bàn tán.

"Hôm nay lão thái thái đi đến nhà họ Tiêu bị người ta thẳng thừng đuổi ra ngoài. Tự nhiên nhà chúng ta trở thành trò cười trong mắt thiên hạ."

"Đều do tên đạo sĩ thúi kia, nếu như không phải do hắn xem bát tự cho thiếu gia nhà chúng ta, nói chỉ có cách này mới giúp thiếu gia sống qua hai mươi tuổi. Cưới nam vợ cái gì chứ, đây không phải là chuyện cực kỳ hoang đường sao?"

"Nhà họ Tiêu đó đã suy tàn từ lâu, chẳng qua là hạng người đọc sách nghèo kiết xác, được đến nhà họ Lưu chúng ta đã là may mắn mà còn không biết hưởng."

Dương Tuấn || Oneshot || Turn Back Time (Trích Gặp Quỷ) (Hoàn)Where stories live. Discover now