Phiên Ngoại 11

3.5K 190 42
                                    

"Phùuuu" Thẩm Dịch vừa chạy tới vừa thở hổn hển: "Tử Hi! Tử Hi!"

Cố Quân cầm thiên lý nhãn, đáp "Ừm" một tiếng mà không quay đầu lại. Ánh mắt y cứ nhìn đăm đăm theo đội thám báo người Man vừa mới rời đi trong im lặng.

"Hơn mười xe tử lưu kim lớn, vết bánh xe trên mặt đất sâu cả gang tay. Giỏi! Giỏi cho một giáo úy tám quận phía Bắc, há mồm to lắm, to gan lắm!"

Đó là năm Nguyên Hòa thứ hai mươi bảy, Cố Quân nhận mật chỉ đi Bắc Cương thăm dò tìm kiếm tứ hoàng tử lưu lạc trong dân gian.

Mẹ đẻ của tứ hoàng tử là người Bắc Man, Cố Quân hỏng cả hai mắt từ thuở nhỏ chính là nhờ tộc Bắc Man ban tặng. Không một ai trong ba bộ Huyền Thiết dám động vào vảy ngược của y, thế nhưng lão già hoàng đế thì lại dám.

Ý của Nguyên Hòa Đế rất rõ ràng: Tiểu hoàng tử đã lưu lạc trong dân gian nhiều năm, gặp phải thay đổi đột ngột ắt sẽ khiến nó nghi ngờ bất an. Ngài bảo Cố Quân đi hộ tống nó cũng là kết một cái thiện duyên, dìm hết ân oán đời trước ở đời trước đi.

Lão già hoàng đế ấn đầu bắt "kết thiện duyên", Cố Quân kháng chỉ không tuân thì cũng không tiện. Thế là y bèn làm việc theo kiểu chây lười được chăng hay chớ, phái người đi "hỏi thăm tìm kiếm" trớt quớt câu được câu không. Nếu không phải nhận ra đám người Bắc Man có hành động dị thường thì y còn đang nghênh ngang tọa trấn ở Tây Vực kia. Một thằng nhóc hoàng tử chưa biết tròn méo ra làm sao, tuyệt đối không thể nào bắt y phải dời đại giá sang đây được.

"Quý Bình, ngươi tới đúng lúc lắm."  Cố Quân còn chưa nhược quán nhếch miệng cười xấu xa, rồi ném thiên lý nhãn vào lòng Thẩm Dịch: "Mai ngươi trở về đi, điều một đội huyền ưng từ doanh Huyền Thiết sang đây."

Thẩm Dịch vã mồ hôi đẫm trán: "Đừng nói cái này vội, tiểu hoàng tử."

Cố Quân đang ở độ tuổi thiếu niên ngông cuồng. Lúc này đây, tất cả đám võ tướng ở biên giới phía Bắc không chịu nghe y điều động coi như đều đắc tội y cả. Trong đầu y lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc ra oai phủ đầu bọn họ như thế nào mà thôi. Y nói:
"Không cần túm lũ giáo úy tám quận phía Bắc này vội. Chúng ta cứ ở đây một thời gian, để cho đám người Man kia đổ ra thêm tí máu đi. Ta muốn xem xem kế hoạch "đục khoét tử lưu kim" của bọn chúng có thể "đục" ra bao nhiêu sâu mọt. Đến lúc chín muồi sẽ tung lưới bắt hết một mẻ, rồi mang sung công đống tử lưu kim ấy là vừa chuẩn."

Thẩm Dịch bước nhanh đuổi theo y, định bụng nói chen vào: " Tiểu hoàng tử..."

"À, thì cứ bảo là chưa tìm thấy chứ sao!" Cố Quân nói điêu không chớp mắt: "Cứ để cành vàng lá ngọc ấy mọc ở đất hoang này thêm ít lâu. Dù sao nó cũng lớn đầu thế rồi, chờ thêm nửa năm một năm cũng chẳng sao đâu, cần gì phải nóng ruột thế. Không có nó thì ta lấy danh nghĩa gì mà chạy lên phương Bắc mãi? Ta nhận mật chỉ, đám ngự sử đài còn chưa nói nhảm xong đâu."

Thẩm Dịch nhịn hết nổi, bèn dĩ hạ phạm thượng nắm vai Cố Quân kéo lại.

Cố Quân: "Ngươi làm cái trò gì đấy?"

Thẩm Dịch: "Không thấy tiểu hoàng tử đâu cả!"

Cố Quân nhếch lông mày đầy bất nhẫn: "Không thấy? Không thấy thì phái người đi tìm chứ, cằn nhằn gì với ta nào?"

[ Phiên Ngoại ] Sát Phá Lang - Priest Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ