Phiên Ngoại 10: Trung Thu

4K 191 63
                                    

Phụng Hàm công tuy rằng cả đời làm bạn với hỏa cơ và chó, nhưng trước sau phò tá hai vị Hoàng đế không thể tin cậy, một bầu nhiệt huyết bị bóp bóp nặn nặn cả đời, thế mà chưa bắn ra một giọt, khi gia quốc suýt bị chiếm đóng, ông dùng bộ xương già vừa thối vừa cứng, chèo chống linh hồn của Linh Xu.

"Đáng tiếc, phụt," Cố Quân cất huyền ưng giáp, phun ra một mớ cát, nói với khuôn mặt không biểu cảm, "Không ai nối nghiệp - Cát Bàn Tiểu này còn tệ hơn Phụng Hàm công, lại ra một vị Tào Nương Tử... Tiểu hài kia, ngươi có đi được không, hay là để ta cõng ngươi?"

Tiểu linh xu bên cạnh sắp sợ phát khóc, tuyệt đối không dám làm phiền An Định hầu, khập khiễng lắc đầu nguầy nguậy thành một cái hỏa sí xoay tròn.

Trước mặt hai người là thảo nguyên quan ngoại mênh mang không một bóng người, phía sau là một đống sắt vụn đồng nát cháy không nhìn ra hình dạng, An Định hầu giơ tay che nắng thoáng nhìn hướng mặt trời, bất đắc dĩ khoát tay: "Nơi này ta rành, hãy đi theo ta. Không về kinh thành cơm ngon rượu thơm, nhất định phải vào góp vui với lũ trẻ xúi quẩy các ngươi, ta cũng nhàn thật."

Chuyện này nói ra rất dài dòng - Trung thu sắp đến, Cố đại soái tuần tra biên cương bị quân vụ biên phòng giữ chân mấy ngày, đợi đến khi y muốn khởi hành, đã là ngày mười ba tháng Tám, đường ray hơi nước phía tây còn đang lắp ráp, nếu lúc này muốn về gấp ăn tết với Trường Canh, phải dùng huyền ưng giáp trực tiếp bay về.

Trường Canh đâu nỡ để y bôn ba như vậy, vì thế sớm tìm cái cớ rời kinh đi tuần, đặc biệt phái người đưa tin bảo y đừng nóng lòng trở về.

Mấy năm nay quốc thái dân an, có Cố Quân trấn thủ tứ phương, dĩ nhiên chẳng có giặc để đánh, vì thế một bầu nhiệt huyết của Linh Xu viện dùng hết vào mày mò lung tung. Họ làm ra thể kết hợp của huyền ưng và cự diên, chưa đặt tên, còn đang thử nghiệm ở biên cương Tây Bắc đất rộng người thưa. Vật này rất giống chim gỗ truyền tin của Lâm Uyên các, nhìn bụ bẫm, bụng to, ước chừng có thể chở hơn hai mươi huyền giáp.

Cố đại soái chơi bời lêu lổng nghe nói Linh Xu viện thả chim ở Đại Tây Bắc, liền hiếu sự chạy tới xem.

"Cự diên hả, ăn cứt cũng chẳng kịp nóng, xuất quan một chuyến phải mất nửa năm, vừa chậm vừa tốn tử lưu kim, trừ khoe khoang quốc uy ra thì còn có tác dụng gì? Ưng thì nhanh, nhưng độc lai độc vãng, trọng tải có hạn, hơn nữa không phải ai cũng có thể điều khiển, người bay đường dài cũng vất vả." Cát Thần lắc lư đầu khoe khoang với An Định hầu, "Món đồ mới này của chúng ta, vừa có tốc độ vừa có trọng tải, mai kia còn có thể đưa vào dân dụng, chuyên nhằm vào hạng oan đại đầu như Lão Đỗ. Hầu gia, tới sớm không bằng tới đúng lúc, chúng ta mới bay thử thành công, ngài có muốn đi một vòng không?"

Cố Quân mặc huyền ưng giáp rong chơi khắp nơi là chuyện thường ngày, y nghĩ bụng không phải là lên trời một chuyến thôi à, dù sao cũng chẳng mất gì, liền vui vẻ nhận lời.

... Kết quả là, ngày tết ngày nhất, y thật sự rong chơi xảy ra chuyện.

Huyền ưng giáp phải tự mình giữ thăng bằng, con chim gỗ bụng bự này thì lại nắm giữ trong tay người khác. Lái chim gỗ lên trời là một tiểu linh xu trông cùng lắm mười tám mười chín tuổi, nhìn thấy Cố Quân thì thở mạnh cũng không dám, trông dáng vẻ khá không thể tin cậy. Cố đại soái nhìn khuôn mặt tròn nhỏ ấy, trong lòng hơi do dự, còn chưa ngồi vững thì chim gỗ đã phóng lên trời như bạch hồng tiễn. Vật này bụng phệ, mà tốc độ không chậm hơn huyền ưng bao nhiêu, bay trên trời tạo ra tiếng gió rít chói tai, lao về hướng đồng hoang không người.

[ Phiên Ngoại ] Sát Phá Lang - Priest Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ