Chương 2

1K 51 2
                                    


CHƯƠNG 2

Hôm nay ở lớp, Lâm Hạ có vẻ không tập trung lắm. Chốc chốc cậu lại quay đầu ra phía sau nhìn Thượng Văn, và lần nào cũng bắt gặp ánh mắt hắn đang phóng về phía mình. Trong tình huống như vậy, Lâm Hạ cảm thấy cả người đều không được thoải mái, rất khó chịu. Dưới mông như có cái gì châm chích khiến cho cậu khó lòng ngồi yên một chỗ được. Lưng cậu đều mỏi cả rồi, nhưng cậu lại không thể nằm dài ra bàn.

Chẳng biết Lâm Hạ đã âm thầm mắng Thượng Văn có bệnh bao nhiêu lần. Cả buổi học hắn dường như không nghe giảng, chỉ duy nhất nhìn chăm chăm vào cậu thôi. Cậu tức giận chứ, môi bị răng cắn sưng đỏ hết lên nhưng cậu không dám bước xuống để chất vấn hắn. Lâm Hạ cứng nhắc ngồi một chỗ vì Thượng Văn đang quan sát mọi hành động của cậu, nên cậu phải giữ chừng mực. Nếu hắn dùng điện thoại chụp lúc cậu làm trò con bò nào đó, rồi đăng lên diễn đàn trường nhằm trả thù thì cậu biết trốn vào đâu đây.

Không thể chịu nổi nữa, Lâm Hạ quyết định đi vệ sinh để giải tỏa. Cậu sắp phát điên rồi!

Rửa tay xong, thở dài một hơi, xốc lại tinh thần đôi chút rồi Lâm Hạ xoay người định trở về lớp. Bỗng nhiên nước lạnh ở đâu đổ ào từ trên đầu cậu xuống, rất rất nhiều nước. Lâm Hạ phản ứng chậm một nhịp nên cứ thế đứng ngây như phỗng, mặc cho người ta xối.

Vuốt mặt vài cái, cậu tức giận quát:

"Là ai vậy?".

Hình ảnh trong mắt dần rõ ràng hơn, đối diện với cậu là thân hình cao lớn của Thượng Văn, tay hắn vẫn còn xách cái xô chưa buông xuống, và trông hắn không có vẻ gì là hoảng loạn khi làm việc xấu. Trước câu hỏi của Lâm Hạ, hắn như cũ chẳng hề trả lời mà chỉ im lặng nhìn cậu.

Thấy Thượng Văn, Lâm Hạ đương nhiên bất ngờ, nhưng không hiểu tại sao sự tức giận trong lòng cậu phút chốc đã bốc hơi đi đâu mất. Cậu và hắn đứng đối mắt nhau. Lâm Hạ cắn cắn môi, muốn mắng thật to nhưng cậu lại e ngại. Cuối cùng một bụng đều là uất ức. Cái cảm giác bất lực không thể làm gì hắn này, nó đủ khiến cho cậu khó chịu.

"Sao cậu làm vậy hả?".

"Cái này cậu hiểu rõ hơn".

Toàn thân Lâm Hạ bây giờ ướt đẫm, chỗ nào cũng dính nước cả. Chiếc áo sơ mi trắng cậu mặc dán vào người, ôm sát lấy cơ thể thon gầy của cậu. Làn da Lâm Hạ trời sinh trắng trẻo, đứng dưới chỗ mà ánh sáng len lỏi chiếu vào từ khung cửa khiến nó lấp lánh như ngọc, vừa trắng vừa nhẵn nhụi. Do cố gắng kìm nén cơn giận nên thân trên cậu phập phồng, thấp thoáng lộ ra hai điểm hồng hồng trước ngực. Tổng thể nhìn vào thực làm cho người ta yêu thích không thôi.

Ánh mắt Thượng Văn hơi quái lạ nhìn Lâm Hạ, nhưng cậu chẳng hề hay biết.

"Tớ chỉ lỡ đổ vào người cậu một ít cà phê thôi mà, cậu lại đổ cả xô nước vào người tớ". Lâm Hạ lên án hắn.

"Cậu không lỡ". Thượng Văn cúi xuống gần sát mặt cậu, nói khẳng định.

Lâm Hạ mím mím môi, sau đấy cúi đầu xuống né tránh Thượng Văn. Đồ nhỏ mọn, cậu đâu có tạt cả xô nước như vậy. Suy nghĩ một hồi, Lâm Hạ ngước lên định nói cái gì đó nhưng lại thấy hắn đang cầm điện thoại hướng về phía mình, như cái cách mà cậu đã làm ngày hôm ấy. Đồng tử co rụt lại, Lâm Hạ không chút nghĩ ngợi, cậu lập tức nhào về phía Thượng Văn hòng cướp đi vật trên tay hắn. Nhưng, hắn cao hơn cậu.

[ĐM] Rơi vào tayNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ