Chương 20

108 5 0
                                    

Chuyến đi săn thường lệ mỗi năm một lần vào mùa hè của Kim Trí Quân Phác Xán Liệt bắt đầu diễn ra.

Vào dịp này mỗi năm, các đội vệ cấm quân tất bật soạn đồ, tuy nói là đi săn nhưng thực chất lại giống như một cuộc so tài võ nghệ để thể hiện tài năng của bản thân trước mặt hoàng thượng, nếu có tài sẽ được cân nhắc lên một chức vị cao hơn, trước đây từng có người thậm chí đã một bước lên được vị trí tướng quân. Vì vậy cả thành Bạch Hoa lại được một phen nhộn nhịp, chỉ trừ Bá Hiền ngày ngày ngồi trong phòng đọc sách nghiên cứu, cũng chẳng màng ra xem bên ngoài đã náo nhiệt đến mức độ nào.

Xán Liệt luồn tay vào mái tóc đen nhánh đã dài đến bả vai của Bá Hiền, sau đó cúi người xuống sát bên cạnh y, hắn hít hà hương thơm dịu nhẹ mà chỉ Bá Hiền mới có, mùi hương khiến đầu óc hắn được thoải mái.

– Ngươi định chôn chân ở trong phòng mãi hay sao? 

Xán Liệt cười cười, hôn nhẹ lên má Bá Hiền khiêu khích sự chú ý của y.

– Ra ngoài cũng đâu có gì thú vị.

Nhún vai tỏ vẻ không bận tâm lắm, Bá Hiền vẫn chăm chú vào quyển sách trên tay mình, tư thế thì đã ngả hẳn về phía sau, nằm trọn trong lòng của hắn. Nhìn dáng vẻ không mấy quan tâm của Bá Hiền mà Xán Liệt bật cười, bàn tay vẫn dịu dàng xoa xoa mái tóc của y.

– Ngày mai đã là bắt đầu cho ngày hội đi săn rồi, ngươi đi cùng ta chứ?

Bá Hiền không có ý định rời mắt khỏi quyển sách, y bĩu môi đáp lại.

– Nói như ta được phép từ chối ấy.

– Nếu ngươi thực sự không muốn đi, ta cũng sẽ không cưỡng cầu.

Sự nghiêm túc thể hiện rõ trong lời nói lẫn nét mặt của Xán Liệt, hắn thực sự là không phải chỉ hỏi cho có, mà đây là hỏi để xin ý kiến của y. Lúc này, Bá Hiền mới thôi nhìn vào quyển sách, y đặt nó xuống, xoay đầu lại, để chóp mũi của mình chạm với chóp mũi của hắn, tiếng y du dương vang lên trong không trung.

– Ta đã nói sẽ mãi mãi bên cạnh người mà, ngươi ở đâu thì ta sẽ ở đó.

Những lời này như rót mật vào tai Xán Liệt, đem đến cảm giác ngọt ngào vô cùng chân thực lướt qua từng giác quan của hắn. Siết chặt eo của Bá Hiền, Xán Liệt đưa cả hai vào một nụ hôn nhẹ nhàng như bày tỏ tình cảm dịu dàng nhất của hắn dành cho y. Dứt khỏi nụ hôn, Xán Liệt cười rạng rỡ hơn, cười đến híp cả mắt lại, tạo thành hai đường chỉ dài cong lên dưới hàng lông mày thanh tú, bàn tay hắn vẫn không ngừng vân vê đuôi tóc y.

– Ngươi để tóc dài nhìn rất đẹp, đừng cắt nữa.

Bá Hiền từ chối cho ý kiến, y chỉ lẳng lặng gục đầu lên bả vai Xán Liệt, dựa vào đó mà nhắm mắt ngủ thiếp đi. Mà đối với Xán Liệt, mỗi lần thế này hắn đều cho rằng sự im lặng của y tức là đã đồng ý, chẳng qua là y ngại nói ra mà thôi.

||Longfic - Chanbaek|| Luân hãmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ