Chìa khoá dài bằng nửa ngón tay giấu ở trong còng, đảm nhiệm chức năng kết nối, sau khi còng được giải mở nó liền lộ ra một đầu nhỏ.
Vương Nhất Bác thuận thế rút lấy chìa khoá, quan sát một lúc rồi mới làm người đầu tiên ra khỏi lồng sắt.
Chất lượng không khí ở dưới này thật sự khó mà yêu nổi, mùi nấm mốc và mùi tanh đều cực nồng, trong không trung dường như có rất nhiều tro bụi đang phiêu tán, hít vào một hơi liền cảm thấy ngộp không chịu nổi.
Vị trí nhà kho vô cùng bắt mắt, vừa đi ra khỏi gian phòng chứa lồng sắt nó liền đập ngay vào mắt, cánh cửa lớn sơn màu đỏ khiến cho người ta muốn xem nhẹ cũng khó.
Sau khi đẩy cửa ra, bên trong lại không bụi bặm giống như cậu nghĩ, đèn đóm cũng sáng sủa hơn ngoài kia rất nhiều. Nhà kho không có đồ vật dư thừa gì, trước mặt là chín cái túi nhỏ màu xám xếp thành hàng, kích thước to bằng bàn tay, tự mình toả sáng bên trong từng khung thép.
Trừ cái đó ra, bên phải chỉ có một cánh cửa phòng dán biển cấm màu đỏ, không biết bên trong đang giấu thứ gì.
Trước mắt thời gian mười phút mà hệ thống gia hạn đã không còn nhiều, Vương Nhất Bác không hề do dự cầm chìa khoá mở khung thép số 003 ra, Triệu Nhượng đã theo sát phía sau.
Hai người cầm lấy túi sinh tồn, lúc này mới phát hiện bên dưới có một hàng chữ và một tấm thẻ màu bạc.
[Bạn có một cơ hội duy nhất xin giúp đỡ từ bên ngoài. Đây là thẻ thông quan, đồng thời có thể dùng để mở cánh cửa có biển cấm đỏ, sau khi vào trong được quyền tự do gọi điện, thời hạn một phút. Mỗi thẻ chỉ sử dụng một lần]
Vương Nhất Bác liếc mắt trông thấy bàn tay Triệu Nhượng run run, nhặt mấy lần cũng không nhặt được thẻ lên. Mà hai mẹ con nhà nọ vừa xuất hiện ngay sau lưng bọn họ, đứa con không nói hai lời liền dứt khoát cầm thẻ mở cửa đi vào.
Đã đoán được tâm tư của Triệu Nhượng, Vương Nhất Bác không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Cậu nghĩ cho kỹ, dù gọi là thẻ thông quan nhưng người thiết kế chắc chắn sẽ không cho chúng ta một cơ hội hời như vậy, nếu xin giúp đỡ thất bại, cậu muốn vĩnh viễn ở lại nơi này?"
Triệu Nhượng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu niên vừa tròn mười tám, trải qua một đoạn thời gian căng thẳng kích thích, hiện tại nên lựa chọn như thế nào cậu ta đã không còn nghĩ được rõ ràng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Mà một phút gọi điện kia chính là hi vọng cuối cùng.
Suy nghĩ muốn đào thoát điên cuồng vang lên trong đầu.
Thế nhưng câu nói của Vương Nhất Bác khiến Triệu Nhượng đông cứng tại chỗ, thẻ thông quan chỉ dùng được một lần, nếu cơ hội cũng mất hết, biết làm thế nào để tiếp tục sinh tồn trong trò chơi ác liệt này...
Không biết Tiêu Chiến đã theo sau lưng từ lúc nào, vừa ước lượng túi sinh tồn trên tay vừa nói: "Một phút, cậu dám chắc chắn có người nhấc máy sao? Nhấc máy rồi sẽ tin vào chuyện hoang đường cậu nói? Cho dù là tin đi nữa, cậu có thể nói cho đối phương biết vị trí chính xác của nơi này không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
zsww | Không Gian Chết Chóc
Fanfiction• Tên gốc: 死亡空间 (tử vong không gian) • Tác giả: 归臻a (guizhena@lofter) • Thể loại: cường cường liên thủ, đào thoát tử vong Tiêu Chiến♡Vương Nhất Bác 《Bản dịch thuộc về @floral38》