"Nhất Bác ca!"
Vương Nhất Bác đã không còn thời gian để trả lời, cửa hang động trước mắt hoàn toàn bị chặn kín.
Quái vật có hốc mắt cực sâu, tròng mắt đen ngòm, xương lông mày nhô cao, khuôn mặt to lớn bị bao phủ bởi đám lông dài rậm, trông hung hãn đến dị thường.
Cậu lùi lại theo bản năng, nhưng phía sau đã không còn đường lui! Con dã nhân khổng lồ kia nhe nanh đi về phía bên này, một bước có một mét hơn. Đứng trước mặt nó, nhân loại bỗng trở nên cực kỳ bé nhỏ yếu ớt.Mùi từ con quái vật phát ra hôi thối bức người, Vương Nhất Bác thừa dịp nó không chú ý, bất ngờ bật đèn pin chiếu thẳng vào đồng tử của nó.
Dựa theo thiết trí của tầng hầm, loài sinh vật này khẳng định không thể sinh hoạt dưới ánh mặt trời. Chí ít, ánh sáng mạnh đối với mắt của chúng nhất định sẽ có ảnh hưởng, còn về phần ảnh hưởng bao nhiêu, cậu cũng chỉ là muốn đánh cược một lần.
Quả nhiên, dã nhân chân to này thực sự không chịu được ánh sáng đèn pin, nó lập tức lấy hai tay che mắt. Cũng là vào lúc này, Triệu Nhượng không biết từ nơi nào nhặt được một khối đá to, vận hết sức lực nện vào lưng con quái vật.
"Nhất Bác ca, chạy nhanh!"
Dã nhân bị tấn công bất ngờ, cả thân thể ngã lệch vào vách động, đau đến nhe răng trợn mắt. Vương Nhất Bác thừa cơ lao ra ngoài như một mũi tên, chỉ tiếc thứ này phản ứng quá nhanh, trong nháy mắt, bàn tay nó đã nhanh chóng túm được cổ áo của cậu.
Sức lực nó quả thực lớn vô cùng, không cần tốn nhiều công phu đã có thể nhấc bổng cả người Vương Nhất Bác, toàn thân lửa giận bùng bùng, mi mắt cơ hồ muốn nứt toạc.
Đáy lòng Vương Nhất Bác như nổi trống, đầu óc xoay vòng khiến cậu chỉ muốn nôn, chỗ va đập ở phần lưng eo bị quần áo siết đau điếng.
Cậu nắm chặt đèn pin, tốc độ ra tay nhanh như chớp, dồn hết sức lực toàn thân mà đập liên tục vào mắt con quái vật. Đứng giữa lằn ranh giữa sự sống và cái chết, Vương Nhất Bác chỉ có thể liều mình một phen. Nếu như nó không tránh, phỏng chừng là vì ban nãy đã bị chiếu đến mù mắt!
Cùng lúc này, Triệu Nhượng ở bên dưới cũng đã nhặt lại tảng đá lớn ban nãy, ra sức nện vào ngón chân khổng lồ của dã nhân.
Sau một tiếng "uỳnh" vang dội, quái vật đau đớn kêu thảm, rốt cục cũng chịu buông Vương Nhất Bác ra.
Triệu Nhượng tranh thủ thời gian chạy tới đỡ cậu dậy, hướng về phía cửa động mà liều mình lao đi. Bên trong địa động này bốn phương tám hướng đều là hang hầm uốn lượn giống như mê cung, không biết hướng nào thông với hướng nào, lọt vào tầm mắt đều là tối đen một mảnh.
Có điều động tác lần này rốt cục đã chọc giận con quái vật, bản năng bài xích dị loại của loài thú gần như đạt đến đỉnh điểm!Bản thân nó da dày thịt béo cho nên dù có bị thương cũng không đau được mấy giây, sau khi nhìn thấy con mồi trốn thoát, dã nhân chân to bỗng dưng ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, tức tốc đuổi theo hai người.
Vương Nhất Bác và Triệu Nhượng đều bị thương, chạy cũng không thuận lợi, con quái vật kia lại tứ chi phát triển, nắm rõ ngóc ngách trong động như lòng bàn tay, chỉ mấy phút đã theo kịp bọn họ.
BẠN ĐANG ĐỌC
zsww | Không Gian Chết Chóc
Fanfiction• Tên gốc: 死亡空间 (tử vong không gian) • Tác giả: 归臻a (guizhena@lofter) • Thể loại: cường cường liên thủ, đào thoát tử vong Tiêu Chiến♡Vương Nhất Bác 《Bản dịch thuộc về @floral38》