Đêm đó, mưa liên miên chẳng dứt, ta đã chẳng còn nhận ra đâu là nước mưa, đâu là nước mắt của mình, cũng không biết đâu là tiếng mưa gõ trên mái ngói, đâu là tiếng trái tim mình nát vụn.
A ca không ngừng thì thầm bên tai ta, lúc thì nói lời nhu tình mật ý, khi lại kể chuyện ngày xưa.
Trong cơn chết lặng người mặc a ca dày vò thể xác, ta mơ màng nhớ tới những ký ức tưởng chừng đã xa xăm năm đó.
Những tháng ngày hạnh phúc nhất đời ta, có lẽ là quãng thời gian mười bảy năm trước khi xuất giá. Lúc đó, ta có phụ mẫu yêu thương, có a ca cưng chiều, quả thực chẳng khác gì một tiểu công chúa.
Trong nhà ta, ta là người kém cỏi nhất. Thường nghe mọi người tán dương Thẩm gia ta một nhà phụ tử lưỡng Thám hoa, ai cũng tài hoa phong nhã, chỉ có ta lại rất tầm thường, đã không xinh đẹp như a nương, cũng chẳng thừa hưởng được trí tuệ của bà. A nương ta thuở trẻ mỹ lệ kiều diễm, học rộng hiểu nhiều, thuộc làu cổ kim kinh sử, ai gặp đều khen có phong phạm đại gia khuê tú. Thế nhưng người ngoài gặp ta, kẻ lễ độ lắm thì cũng chỉ miễn cưỡng khen một tiếng "tiểu gia bích ngọc", rõ ràng cách nhau rất xa.
Ta thường cảm thấy mình giống như đứa trẻ được nhặt về bên vệ đường, mỗi lần a cha nghe vậy đều đen mặt lại, nghiêm giọng bảo ta không được nói linh tinh. Nhưng mà ta thực sự chẳng kế thừa được điểm tốt nào từ phụ mẫu.
A ca lại khác hẳn. A ca giống hệt a cha, thậm chí còn giống người hơn đại a ca. Bốn tuổi a ca đọc thuộc Thiên Tự kinh, năm tuổi lại học tới Kinh thi, sáu tuổi đọc hết ba trăm bài Đường thi, bảy tuổi biết bình Tống từ, tám tuổi đọc xong Tứ thư Ngũ kinh. Lão phu tử luôn xuýt xoa khen ngợi, cho rằng tương lai a ca có lẽ sẽ còn rạng rỡ hơn đại a ca. Năm mười lăm tuổi, a ca đỗ Giải Nguyên Tô Châu, ai cũng kỳ vọng huynh ấy sẽ trở thành Trạng Nguyên. Nào ngờ, sau đó, a ca lại không lên kinh thi tiếp, nhất quyết chẳng đi đường thi cử công danh, lại theo nghiệp kinh thương.
Thuở ấy, ta thường lấy làm khó hiểu, hỏi:
"Tại sao a ca lại không noi theo đại a ca tham gia khoa cử? A ca giỏi như vậy, nhất định sẽ là tân khoa Trạng Nguyên!"Bấy giờ, a ca đang ngồi tính sổ sách, không ngại ta phiền phức, còn mỉm cười kéo ta vào lòng, cười đáp:
"Người đời ai cũng nói sĩ nông công thương, thương nhân thấp kém nhất, khinh thường thương nhân mình đầy hơi tiền. Thế nhưng có mấy ai thực sự xem tiền tài như cỏ rác chứ? Bây giờ triều đình rối ren, các vị hoàng thân quốc thích không ngừng tranh đoạt, vào triều làm quan ắt phải lún sâu trong vũng nước đục này, chẳng bằng làm một đại phú thương ở Tô thành non xanh nước biếc này, xa kinh sư, xa đế vương, chiến tranh không lan tới, nội loạn chẳng lo chi, ai có tiền trong tay là kẻ lớn nhất, tri huyện tri phủ gặp ta cũng phải nể nang mấy phần. A Bích cảm thấy như vậy không tốt sao?"Ta chẳng hiểu ra sao, ngẩn ra một lúc, mới nhoẻn miệng cười, nói:
"Rắc rối quá, A Bích không hiểu lắm, nhưng mà muội tin a ca làm gì cũng đúng. Dù gì a ca cũng thông minh hơn A Bích mà."A ca nhéo nhéo má ta, tủm tỉm cười bảo:
"A Bích không cần hiểu những chuyện này làm gì. Có a ca đây, vi huynh sẽ che chở muội bình yên cả đời."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cổ đại - Giả inc] Châu liên bích hợp
Short Story[Tách ra một truyện riêng cho các bạn thích a ca tiện đọc.(≧▽≦)] Ta họ Thẩm, tên hai chữ Hợp Bích. Ta còn có một a ca (1) song sinh, tên là Thẩm Liên Châu. Hai chúng ta cùng ra đời vào một ngày xuân hoa nở rộ khắp thành Tô Châu.