Chương 5: Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản

364 19 1
                                    

Ta thức dậy trong vòng tay a ca, thấy tiếng mưa đã dứt, hẳn là trời đã tạnh.

A ca đã thức từ bao giờ, hoặc là huynh ấy chưa từng chợp mắt, cứ thế chống tay nhìn ta chăm chăm, chẳng hề biết chán.

Ta tránh đi ánh mắt đầy nhu tình kia, muốn đẩy a ca ra, nhích về sau một chút. A ca lại chẳng chịu buông ta ra, chỉ khẽ nói:
"Trời còn chưa sáng, A Bích ngủ thêm đi."

Ta không thể ngờ a ca vẫn có thể bình thản nói chuyện với mình như thế, cứ như chưa có gì xảy ra. Ta ngước mắt nhìn a ca, run run nói:
"Chúng ta đã làm chuyện bất luân, trời đất sẽ không dung tha."

A ca ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng ta an ủi, khẽ bảo:
"Đừng sợ. Tất cả đều do a ca ép buộc A Bích. Nếu trời cao có trừng phạt, cũng là nên trừng phạt a ca mới phải, A Bích có lỗi gì chứ?"

Ta lắc lắc đầu, gục lên vai a ca bật khóc, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹn:
"Không, a ca không hiểu... A ca không hiểu gì hết..."

A ca không hiểu rằng, ta thà gánh hết tội lỗi một mình, cũng không muốn a ca chịu khổ đau.

Người ta muốn bảo vệ nhất trên đời chính là a ca. Ta chỉ căm hận chính mình hại a ca rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nếu ta có thể thông minh hơn một chút, sớm tránh xa a ca, thì làm gì có hôm nay. Hoặc là, ta nên chết cùng trượng phu ngay lúc đó, có lẽ a ca đã chẳng phạm phải tội nghiệt.

Ta đúng là một tai tinh, trượng phu và nhi tử đã vong mạng, bây giờ ta lại hại đến a ca. Có lẽ, ta không nên tồn tại trong cõi đời này.

A ca thấy ta như vậy, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy ta, kề bên tai ta thủ thỉ những lời dỗ dành gì đó, ta chẳng nghe rõ.

Lúc này, trong đầu ta chỉ nghĩ đến duy nhất một việc...

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có a ca hi sinh vì ta, bảo vệ ta.

Lần này, đến lượt A Bích bảo vệ a ca.

.....

Sau hôm đó, a ca không còn e ngại gì nữa, dời thẳng lên giường ngủ cùng với ta.

Ta phản đối, a ca ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nắm lấy tay ta, ồn tồn nói:
"Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, a ca chỉ muốn ở bên A Bích thời thời khắc khắc, trân trọng mỗi khoảnh khắc, được không?"

Ta rụt tay lại, im lặng không nói gì. Nhìn thấy a ca hạ giọng nài nỉ như thế, ta chẳng đành thốt ra lời cay nghiệt.

Mấy ngày sau đó, tuy a ca ngủ chung giường với ta, lại vẫn rất thủ lễ, chỉ đơn thuần là ôm ta vào lòng, không hề có hành động gì quá mực. Dù biết rằng đây là sai trái, nhưng chỉ cần nằm trong lòng a ca, ta lại tưởng chừng như quay về thuở nhỏ vô tư lự, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người a ca, cứ thế bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Có đêm, ta giật mình thức giấc, thấy a ca vẫn đang lẳng lặng nhìn mình. Ta lấy làm khó hiểu, hỏi:
"Mặt muội có gì mà a ca cứ nhìn mãi vậy?"

A ca mỉm cười, khẽ đáp:
"A ca ngắm nhìn A Bích bao nhiêu cũng không đủ. Chỉ sợ quay lại những tháng ngày trước đây, một mình ta nằm trên chiếc giường lớn, muốn trông thấy A Bích cũng chẳng cách nào chắp cánh bay tới kinh thành, chỉ có thể sống trong hồi ức."

[Cổ đại - Giả inc] Châu liên bích hợpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ