House of cards

857 79 10
                                    

Jimin bước vào căn phòng dưới tầng hầm của một tòa nhà nằm ở một góc ít người qua lại. Đương nhiên là cậu biết chắc mọi người chẳng bao giờ tập hợp đủ đâu, đặc biệt là đối với những người lớn tuổi hơn. Họ lớn tuổi hơn và cả họ cũng mạnh mẽ hơn nữa, chỉ cần ở cạnh nhau là nghe mùi thuốc súng nồng nặc, suốt ngày chỉ biết móc méo nhau thôi. 

Người hôm nay Jimin gặp lại tuyệt nhiên là người ít xuất hiện nhất. Taehyung thu mình vào một góc trên chiếc sô pha, trên người khoác nhẹ một chiếc chăn mỏng. Thời tiết tháng ba vẫn còn lạnh và cả cái ánh sáng yếu ớt từ ánh đèn càng khiến em lại càng trông nhỏ bé và mỏng manh hơn. Jimin không còn xa lạ gì với người "yếu ớt" nhất cái tổ hợp kì lạ này cả, cậu bạn cùng tuổi vẫn khiến Jimin ngưỡng mộ nhiều lắm.

"Taehyung-ssi, cậu không cần phải diễn nữa đâu, ở đây chẳng có ai cần xem cái vẻ mặt đáng thương đó cả."

Taehyung nâng mắt lên nhìn Jimin, "Jimin-ssi như vậy là bất lịch sự đấy."

Jimin nghiên đầu bước lại quầy bar ngồi xuống thở dài một hơi, "Tớ xin lỗi, dạo này tâm trạng tớ không được tốt lắm."

Taehyung bỏ chiếc chăn trên người mình dùng đôi chân trần bước trên sàn nhà lạnh lẽo đến bên cạnh Jimin, "Cậu vẫn ổn đấy chứ?"

Jimin lắc đầu không nói gì về chuyện này nữa, "Namjoon hyung đi rồi à? Một trong ba người đó cũng được, đều không ở đây?"

"Cậu thấy rồi đó." Taehyung đung đưa đôi chân dài, "Namjoon hyung vẫn bận luận văn tốt nghiệp, nghe bảo là có trục trặc gì đó trong thời gian này sẽ không có mặt. Yoongi hyung thì chắc là vẫn đang ở bên cạnh Jin hyung. Còn Hoseok hyung thì tớ không rõ nhưng mà tớ chắc anh ấy sẽ chẳng cho cậu lời khuyên gì đâu, anh ấy ủng hộ tất cả mọi việc làm của chúng ta dù tốt hay xấu mà."

"Vậy sao?" Jimin vuốt ngược mái tóc trước mặt mình lên, "Nếu thế thì tớ sẽ làm theo ý tớ."

Taehyung gỡ cái băng trắng trên tay dưới đó là một làn da lành lặn hoàn toàn chẳng có vết thương nào, "Làm gì cũng nên có chừng mực, mọi người vẫn chưa muốn tổn thương Jin hyung đâu."

"Nhu nhược quá rồi đấy. Thứ mình thích không dành về phía mình sớm muộn cũng bị cướp mất."

Khóe môi Taehyung kéo lên một đường rất khẽ gương mặt lại tràn đầy tự tin, "Cái gì đã là của mình thì mãi mãi vẫn sẽ là của mình thôi."

"Jimin, mặt em sao vậy?" 

Seokjin nhìn cái vết bầm tím mà Jimin cố che giấu anh. Cả ngày hôm nay Jimin đã cố trốn tránh anh rồi nhưng anh vẫn một mực muốn làm rõ. Jimin cứng đầu xoay mặt đi không muốn cho anh nhìn thấy cái vết thương này. Seokjin nắm chặt lấy gương mặt Jimin bắt cậu phải đối diện mình.

"Nói rõ cho anh biết nào. Em bị làm sao vậy?"

Jimin mím môi né tránh tầm mắt của Seokjin, "Em chỉ là... ngã thôi."

Ngã gì mà có thể đến mức này được chứ? Seokjin có chút tức giận, Jimin lúc nào cũng muốn chịu đựng một mình chưa bao giờ nghĩ đến bản thân cả. Seokjin ở đây là mong muốn Jimin sẽ tự tin hơn nên anh bắt buộc phải ép Jimin thành thật với mình.

AllJin ♟ P S Y C H ONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ