♊ CHƯƠNG 29♊

164 9 0
                                    

                    *TRỘM YÊU*
++++++++


  Tzuyu gối đâu lên đùi bà, khóc một hồi lâu mới bắt đầu yên tĩnh lại, hỏi bà Jihyo:
               "Mẹ, mẹ có trách con không?"
  Bà Jihyo vuốt tóc cô:
               "Trách, đương nhiên trách, là con gái, không suy nghĩ cho chín chắn trước khi bắt đầu một mối quan hệ, bây giờ thì khóc lóc thế này, không trách sao được?"
               "Con yêu anh ấy, ngay từ lần đầu gặp nhau bốn năm trước, mới chỉ biết tên nhau, con đã
thích anh ấy rồi."
  Bà Jihyo hỏi cô:
               "Nó đối xử với con tốt không?"
  Tzuyu nhỏ giọng trả lời, như đang thì thầm với chính mình:
               "Tốt, tốt nhất."
  Bà Jihyo thở dài:
               "Đúng là con gái lớn lên đều không giữ được."
  Tzuyu nghĩ đến cái thai trong bụng, lại rơi nước mắt, ngẩng đầu nhìn bà:
               "Nhưng mẹ à, con của con không thể để cho người khác nuôi được."
  Bà Jihyo vỗ về cô:
               "Sẽ không ai bắt ép con hết."
Bà ngồi trong phòng cùng cô thêm một lát rồi ra ngoài.
  Tzuyu nằm trên giường, cảm thấy mọi thứ đều bế tắc.
Không ngờ ông nội sẽ làm thật.
Cũng đúng, hai người làm ra chuyện nghịch thiên như thế, ông nội đã cố gắng kìm nén cảm xúc rồi.
  Đang ôm gối ngẩn người thì điện thoại rung lên.
  Tzuyu bắt máy.
                  "Alo?"
                  "Em ăn chưa?"
  Tzuyu nghe thấy giọng anh, cảm giác tủi thân lại trào lên, sụt sùi:
                 "Rồi ạ."
  Taehyung khẽ cười, giọng anh vẫn luôn trầm thấp, ấm áp như thế, nhẹ nhàng rót vào tai cô, chảy thẳng vào tim, khảm sâu vào trí nhớ:
                "Nhớ đừng bỏ bữa nhé, cũng đừng khóc."
  Tzuyu vô thức đưa ngón trỏ vẽ vẽ lên ga giường, hỏi anh:
               "Anh thì sao? Ăn gì chưa?"
               "Ăn rồi."
Anh vừa nói xong, cả hai đều rơi vào trầm mặc.
  Tzuyu đột nhiên nhớ tới lời ông nội nói ban nãy, kể cho anh:
               "Làm sao bây giờ, em tỏ thái độ như thế, ông nội sẽ không tức giận mà làm thật chứ?"
  Bên kia phát ra tiếng cười:
               "Em ngốc thế, mọi người cần thời gian để chấp nhận chuyện này, đừng nghĩ nhiều."
               "Lúc trước anh có đọc một bài viết trên mạng, trong lúc mang thai, nếu người mẹ thường xuyên buồn bã thì đứa bé sinh ra cũng sẽ buồn phiền. Nên em vì Tiểu Mi mà cười thật nhiều nhé, con của chúng ta sau này lớn lên sẽ thành mặt trời nhỏ."
  Tzuyu phì cười:
               "Anh mới là đồ ngốc, còn chưa biết là con trai hay con gái đã đặt tên rồi."
               "Anh đã nghĩ từ mấy năm trước rồi."
  Tzuyu ngẩn người, bên tai vẫn là giọng đều đều của anh:
               "Con trai hay con gái đều là Chou Taemi, dù nếu là con trai sẽ hơi thiệt một chút. MiMi, Tiểu Mi, Chou Taemi, nghe thế nào cũng thấy đáng yêu."
  Tzuyu bị những lời anh nói làm cho cảm động, ngón tay mân mê mép váy, khẽ nói:
               "Taehyung."
               "Hả?"
              "Em yêu anh nhiều lắm."
  Taehyung phải mất vài giây mới phản ứng lại, bật cười, trong mắt một mảnh dịu dàng, tiếc là Tzuyu không thể nhìn thấy.
               "Anh cũng yêu em."
_____________

  Có một bí mật mà Taehyung chưa hề cho ai biết, cũng không muốn cho ai biết, dường như đây chính là bí mật của riêng anh.
  Paris.
Mùa đông bốn năm về trước.
Tuyết vẫn rơi dày đặc ngoài cửa sổ, có vài bông hoa tuyết bám vào khung cửa kính.
  Trời lạnh là thế, nhưng Taehyung vẫn chỉnh nhiệt độ điều hoà xuống thấp thêm hai độ.
  Anh ngồi dựa vào đầu giường, cố gắng đèn nén cơn hưng phấn còn chưa dập tắt trong người.
  Cảm giác ấy, thật muốn thử lại lần nữa.
Nhưng bé con trong lòng đã ngủ mất rồi.
  Tzuyu gối đầu lên bụng dưới săn chắc của anh, ngủ thiếp đi.
Trên mi mắt vẫn còn vương lại một giọt lệ.
Là anh làm. Đau đến phát khóc.
Trong phòng vẫn còn lưu lại hương vị nồng đậm của cơn hoan ái vừa kết thúc.
  Taehyung khẽ vuốt tóc cô, nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp mà mấy tiếng trước anh vẫn còn xa lạ.
Đẹp thật.
  Anh đã từng gặp nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn, da trắng hơn, môi đỏ hơn. Anh cũng thưởng thức gương mặt của họ.
  Nhưng nảy sinh dục vọng, đây là lần đầu tiên.
  Dục vọng vừa được thả xích đã điên cuồng quấn lấy anh, thôi thúc anh ăn sạch cô.
Bởi người con gái này quá đỗi mê người.
Gương mặt xinh đẹp, da thịt mềm mại đến nỗi anh chỉ hơi mạnh tay một chút đã nhũn ra.
  Tiếng rên của cô khi anh tiến vào, khi anh hôn liếm trên làn da cô.
Ánh mắt mơ màng khi nhìn anh từng lần, từng lần môt tiến vào lại rút ra.
Tất cả đều nói lên một điều rằng.
Người con gái này đã bằng một hình thức ngây thơ nhất, nguyên thủy nhất, quyến rũ anh.
Quyến rũ triệt để.
  Anh nhìn cô ngủ ngon lành, lại nhìn "người em trai nhỏ" chỉ mới được ăn mặn một lần, vẫn đang ngóc đầu dậy, bật cười.
  Anh cứ nghĩ mình kiêu ngạo như thế, cuối cùng cũng bị dục vọng đày đoạ.
  Nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ sáng.
Anh muốn thức cô dậy, làm thêm một lần nữa.
  Bởi sau đêm nay, không biết bao giờ anh mới động lòng thêm một lần nữa,hoặc có thể sẽ không bao giờ.
  Sau đó anh đã đưa ra một quyết định táo bạo.
Muốn cô làm bạn gái.
Bạn gái. Hai từ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh.
Từ thời đi học, phớt lờ mọi lời tán tỉnh từ nữ sinh đồng trang lứa, chỉ chăm chăm đi gây sự, quậy phá đến nghịch thiên.
  Sau khi được ông cụ đánh một trận đã đời, mới bắt đầu chuyên chú học hành.
Lớn lên, ra đời.
  Cũng muốn tìm một người phụ nữ, nhưng nhìn ai cũng không vừa mắt, hoặc những người anh đã tiếp xúc qua, không ranh mãnh thủ đoạn thì cũng là lẳng lơ phong trần.
  Cuối cùng thì vào một ngày tuyết rơi, cô gái này đã lọt vào mắt anh.
Thanh thuần, ngây ngô như tuyết trắng.
Đậu vào trái tim anh một lát, rồi tan dần.
Cứ ngỡ đã biến mất, nhưng thực ra là ngấm vào thật sâu.
Gặp cô, yêu cô.
Biết sai nhưng vẫn làm.
Mặc kệ.
Anh yêu cô.
_____________

EDIT: DƯ SINH [TAETZU]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ