Chương 2: Ngày đầu tiên

262 17 0
                                    

Phòng khách một mảnh yên tĩnh, bên ngoài mưa đã nhỏ lại, sắc trời không biết đã tối từ lúc nào.
An Dạng gắt gao nhấp môi, mắt trông mong nhìn khối chocolate quả phỉ trong tay hắn, bụng đã hoàn toàn trống rỗng, An Dạng di dời tầm mắt, không muốn tiếp tục quyến luyến khối chocolate đã từ biệt họ An kia, cô xoay người vào phòng bếp, tự rót cho mình một ly nước ấm.
An Dạng cầm ly nước trở về phòng khách, còn chưa kịp ngồi xuống.
Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ bụng mình…… nơi này phòng khách yên tĩnh đến bất bình thường, âm thanh liền bị phóng đại gấp trăm lần.
Thiếu niên đang lột chocolate ngón tay cứng lại, An Dạng cũng dại ra.
Không ai nói chuyện.
Cô.
Âm thanh không chỉ đột ngột, mà còn thập phần lâu dài, giằng co ước chừng một giây, thập phần ủy khuất lại vô tội.
“Ách……” An Dạng mặt đỏ tai hồng, một tay che bụng, một tay cầm ly nước ấm vừa mới đặt lên bàn, hoảng loạn uống một ngụm, hoàn toàn không chú ý tới độ nóng, cô bị nóng đến “Tê” một tiếng, nước mắt đều ứa ra, quẫn bách tới cực điểm, “Xin, xin lỗi.”
Thiếu niên tầm mắt trống rỗng dừng ở cái ly trong tay cô, lại trở lên mặt cô, nữ hài khóe mắt nước còn chưa tan, cô vóc dáng vốn nhỏ bé, chiếc váy màu vàng nhạt rộng tay, thoạt nhìn càng thêm nhỏ nhắn, Lộc Nhãn nước mắt lưng tròng, môi bị nước nóng đến đỏ bừng, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Đói bụng?” Hắn nhìn chằm chằm cô đại khái nửa phút, “Cô.”
Thanh âm như cũ nghe không ra cảm xúc gì, âm thanh của hắn không giống thời kỳ vỡ giọng thiếu niên, mang theo giọng mũi nhàn nhạt, làm người ta nghĩ tới âm thanh phát ra từ nơi băng lãnh.
“Không sao.” An Dạng thực sự quẫn bách, phản xạ có điều kiện muốn phủ nhận, đụng phải tầm mắt hắn, nửa câu sau không còn đủ tự tin để nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Cặp mắt xinh đẹp đào hoa, không chứa bất luận cảm tình gì nhìn cô.
Ngoài trời tối đen, phòng khách ánh sáng mờ nhạt, gương mặt kia gần trong gang tấc, xinh đẹp đến nỗi không giống người thường, liên tưởng đến việc sau khi hắn vào nhà dị thường ít lời, ánh đèn hạ xuống đôi mắt đen lạnh lẽo ,hiện ra vài phần nặng nề tối tăm, càng khiến người khác nghiền ngẫm không ra.
An Dạng không biết hắn có ý gì, trong lòng loạn thành một đoàn.
Hắn tức giận? Cảm thấy cô muốn đổi ý đoạt lại chocolate? Quấy rầy tâm tình ăn uống của hắn?
Sẽ không phải muốn đánh cô một cái đi?
Rốt cuộc, hắn thoạt nhìn, thật sự không giống như cái gì thiếu niên điềm đạm tốt tính……
Lại nói tiếp, cô đến bây giờ cũng không biết hắn rốt cuộc tên là gì.
An Dạng ngón tay đều phát run, khống chế không được suy nghĩ lung tung.
Con người đen nhánh của Nguyên Nhiên lẳng lặng nhìn thoáng qua khối chocolate đã lột trên tay mình, lại nhìn thoáng qua cô.
Trong tay bỗng nhiên bị ném trở về thứ gì đó.
“?”An Dạng kinh ngạc nhìn khối chocolate trở về sau cơn lạc loạn.
…… Lại từ bỏ?
“Cho tôi?” Cô nhịn không được xác nhận lại, ngây ngốc hỏi, “Anh không ăn sao?”
Thiếu niên đã ngồi trở lại trên sofa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy quay đầu lại nhìn cô một cái, có thể là cô hiện tại bộ dáng quá ngốc ngếch, An Dạng lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện biểu tình —— nhíu nhíu mày, không nói chuyện, quay đầu trở lại, đánh cái ngáp rất nhỏ, lộ ra vài phần buồn ngủ.
Vầng sáng từ đèn đặt dưới đất cạnh sofa dừng trên sườn mặt thiếu niên, đường cong lạnh buốt, lại tinh xảo làm người ta không dời mắt được.
An Dạng do dự một lát, hơi hơi vừa động, một lần nữa bọc lại khối chocolate bị chia làm hai đoạn, chocolate bị đông cứng, cô sức lực quá yếu, dùng hết toàn lực mới bẻ gãy được, bởi vì dùng sức không đều, hai đoạn rõ ràng một ngắn, một bên cơ hồ là gấp hai lần bên kia.
An Dạng, “囧”
Cô mím môi, đoạn ngắn giấu ở phía sau, đem đoạn dài đưa qua.
“Tôi không phải rất đói bụng.” Nói dối đến nửa chừng, nghĩ đến cái bụng phản chủ, An Dạng lập tức ủ rũ, vội sửa miệng, “Ách…… Chính là, sợ mập lên…… Tôi đang giảm béo.”
Nguyên Nhiên lần đầu tiên đánh giá cô, tầm mắt dừng ở tay chân tinh tế cùng gương mặt nhỏ nhắn cơ hồ chỉ bằng một bàn tay.
Biểu tình hiếm thấy lộ ra một chút hoang mang, bất quá cũng may hắn không có ý truy vấn.
Thấy hắn rốt cuộc cũng nhận lấy, An Dạng trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, an tâm ở sofa bên kia ngồi xuống, gặm chocolate.
Cô ăn uống vốn dĩ không nhiều, ăn non nửa khối chocolate , thêm nửa ly nước ấm lót bụng, cơn đói liền mau chóng biến mất.
Phòng khách an an tĩnh tĩnh, chỉ nghe bên ngoài uyển chuyển tiếng mưa rơi nhẹ nhàng, An Dạng đem điện thoại từ trong túi rút ra, liếc mắt nhìn thời gian.
“Cái kia……” Cô thử mở miệng, hỏi thăm Nguyên Nhiên một chút.
Tóc hắn cùng quần áo đều còn ướt, tuy rằng là mùa hè, nhưng thời tiết oi bức, rất dễ bị cảm mạo, trong nhà phòng tắm cho khách hiện tại có thể dùng, hơn nữa cũng có sẵn đồ để tắm rửa, An Dạng muốn hỏi một chút hắn có cần hay không đi tắm rửa thay quần áo.
Nguyên Nhiên không trả lời.
An Dạng đứng lên, thật cẩn thận đến gần, thiếu niên nhắm mắt lại, lông mi đen dày buông xuống, An Dạng nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng, không có hồi âm, ở trước mắt hắn phất phất tay, cũng như cũ không có phản ứng.
…… Cư nhiên ngủ rồi.
Liền như vậy dựa ngồi ở trên sofa mà ngủ.
Hắn ngủ rất sâu, thoạt nhìn so với lúc tỉnh có phần dễ gần hơn, ngũ quan càng thêm xinh đẹp.
An Dạng nhìn hắn tay áo cùng cổ áo bị nước mưa làm ướt nhẹp, biến thành một loại nồng đậm sâu và đen, cổ áo trễ xuống lộ ra xương quai xanh thon dài thắng tấp, làn da trơn bóng dưới ánh đèn trắng nõn sạch sẽ như ngọc, toát ra tia lạnh lẽo.
Cô rón ra rón rén lên lầu một, cầm ra một cái chăn mỏng, ôm trở lại phòng khách, nhẹ nhàng đắp trên người hắn, nghĩ nghĩ, lại tắt đèn phòng khách, chỉ chừa một trản ánh sáng mờ mờ từ đèn đặt dưới đất.
Làm xong hết thảy, đang chuẩn bị trở về phòng mình, huyền quan truyền đến âm thanh mở cửa.
Là An Văn Viễn, “Nhuyễn Nhuyễn.”
“Nguyên Nhiên tới rồi?” An Văn Viễn cởi áo vest, đổi giày vào cửa, phòng khách không mở đèn, ánh sáng tối tăm, ông nhất thời không thấy rõ, đưa mắt khắp nơi nhìn nhìn, quay đầu hỏi nữ nhi.
“Ở trên sofa.” An Dạng chỉ chỉ phía sau sofa, nhỏ giọng nói, “Ngủ rồi……”
Nguyên Nhiên thật sự ngủ rất sâu, không chú ý tới có người đến gần, chỉ là ở trong mộng, mí mắt xinh đẹp hơi hơi nhíu lại.
Nhớ tới những lời đồn đãi, An Văn Viễn ánh mắt có chút phức tạp, “Trước để hắn ngủ đi.”
Tiểu tử kia trong khoảng thời gian này phỏng chừng cũng mệt mỏi đến hỏng rồi.
“Không ra ngoài ăn cơm chiều à ba?” An Dạng quay đầu xem thời gian, đã 6 giờ rưỡi.
“Cơm chiều ba gọi người tới làm.”
An Văn Viễn làm việc lưu loát, rất nhanh đã gọi điện kêu người đến nấu cơm.
“Tốt.” An Dạng sờ sờ cái bụng trống rỗng, ý cười không giấu được, mắt đẹp cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm.
An Văn Viễn nới lỏng cà vạt, mắt nhìn thiếu niên trên sofa.
“Nhuyễn Nhuyễn, thế nào?” An Văn Viễn đóng cửa lại, trong thư phòng chỉ còn lại cha con hai người, nghiêm túc hỏi nữ nhi, “Có thể cùng tiểu tử này ở chung sao?”
An Dạng rất nhanh ý thức được ông đang hỏi cái gì, nói lắp một chút, “Có thể? Hắn, hắn tính tình kỳ thật cũng không tệ lắm.”
Khả năng…… Thoạt nhìn khó tiếp cận, trên thực tế, có lẽ cũng chỉ là lời nói của vài người lưu lại do ấn tượng ban đầu?
Bất quá tính cách con người vốn dĩ bất đồng, hắn trời sinh hướng nội ít lời, tuy rằng đem cháo của cô ăn hết…… Nhưng là, từ lúc hắn đem chocolate cho cô, hẳn là không tính quá không xong đi.
An Văn Viễn ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, châm chước mở miệng, “Ba của Nguyên Nhiên gần đây mới vừa qua đời.”
An Dạng kinh ngạc ngước mắt, tâm tình khiếp sợ.
“Mọi chuyện đến quá đột ngột, khả năng cũng chưa điều chỉnh được tâm trạng, lại phải tiếp nhận hoàn cảnh mới, cho nên, có đôi khi có chuyện gì, con cũng phải hiểu cho nó.” An Văn Viễn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nữ nhi.
Nguyên Cùng Lễ bỗng nhiên qua đời, Nguyên Nhiên là con một của Nguyên Cùng Lễ, là đích nam duy nhất của Nguyên gia, ở nhà, phỏng chừng, khẳng định chính là tiểu thiếu gia được tung lên tận trời.
Nguyên Nhung tự mình gọi điện thoại, nói là trong nhà hiện tại quá loạn, muốn cho Nguyên Nhiên hoàn cảnh học tập sinh hoạt an tĩnh, An Văn Viễn có thể hiểu, vả lại năm đó Nguyên Nhung đối với An gia có ân tình, chuyện này chỉ là việc nhỏ, ông tự nhiên không chút do dự đồng ý.
Nguyên tiểu thiếu gia tính cách kỳ quái, An Văn Viễn sớm đã nghe qua, Nguyên Nhung trong điện thoại cũng nhắc tới, ngữ khí tựa hồ có chút khẩn trương, nói tôn tử tính tình không tốt lắm, lại không biết cách nói chuyên, khả năng sẽ không kịp thích ứng với hoàn cảnh mới.
An Văn Viễn nghe nói mẹ Nguyên Nhiên thân thể không tốt, vẫn luôn ở biệt thự vùng ngoại thành Nguyên gia an dưỡng, đã thật lâu không có lộ mặt, cha vừa qua đời không lâu, An Văn Viễn vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tư tưởng đối mặt.
Như vậy xem ra, so trong tưởng tượng còn tốt hơn một chút?
“Ngày mai ba sẽ đi làm thủ tục nhập học cho Nguyên Nhiên.” An Văn Viễn nói, “Tính toán cho hai đứa chung một ban, đến lúc đó cả hai có thể cùng đi học.”
An Dạng nhẹ nhàng gật gật đầu.
*
Nguyên Nhiên được an bài ở lầu hai.
Bởi vì là thời gian học bù hè, Trường trung học Nam Đại không yêu cầu phải đi học từ sớm, giờ tan học cũng sớm hơn bình thường, buổi sáng 8 giờ vào học cũng chưa muộn.
An Dạng ngày thường hay dậy sớm, nghỉ hè vẫn như cũ 6 giờ rưỡi rời giường, chờ cô rời giường rửa mặt,thay đồng phục, chải tóc, dì Trương ở phòng bếp làm bữa sáng, làm ba phần, An Văn Viễn không có tiết buổi sáng nên sẽ dậy muộn một chút, Trương Phương vẫn theo thói quen đem bữa sáng hai cha con tách ra mà làm.
Nhưng bởi vì hôm nay muốn đi trường học giúp Nguyên Nhiên làm thủ tục chuyển trường, An Văn Viễn cũng thức dậy rất sớm, đang rửa mặt.
Mì trứng thịt bò, bánh mì nướng mứt quả việt quất, cháo bí đỏ, sữa bò, so với bữa sáng thường ngày của hai cha con rõ ràng nhiều hơn.
“Tôi cũng không rõ lắm cậu kia thích ăn cái gì.” Trương Phương ở trên tạp dề xoa xoa tay, “Nên cứ dựa theo ngày thường mà làm.”
“Ngọt.” An Dạng nhớ tới cái gì, Lộc nhãn sáng ngời cong thành lưỡi liềm, “Bằng không dì cứ thêm đường, một muỗng không đủ liền thêm hai muỗng.”
Trương Phương kinh ngạc nhìn cô, không chờ nói chuyện, “Nhuyễn Nhuyễn, con đi kêu Nguyên Nhiên một chút.” An Văn Viễn rửa mặt xong, cũng ngồi xuống bàn ăn, xem thời gian đã không còn sớm, “Kẻo muộn.”
An Dạng lên lầu hai, cửa phòng Nguyên Nhiên đóng chặt, lặng yên không một tiếng động.
Cô khẽ gõ cửa.
Không phản ứng.
Cách nửa phút, lại gõ gõ, như cũ cũng không phản ứng.
“Buổi sáng tốt lành?” Cô thử kêu một tiếng, ngón tay đặt lên then cửa, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cửa phòng cư nhiên cứ như vậy kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Trong phòng tối tăm, màn cửa đóng kín, chỉ có vài sợi ánh sáng nhàn nhạt từ khe hở gian nan chui vào, theo cửa bị đẩy ra, tảng lớn sáng sớm từ hành lang dũng mãnh chui vào, chiếu sáng nửa căn phòng.
Nguyên Nhiên quả nhiên vẫn chưa tỉnh.
Trên giường có chút hỗn độn, chăn mỏng bị xốc sang một bên lung tung đắp trên cẳng chân, chiếc áo đen ngắn tay cũng bị ngủ đến hỗn độn, góc áo nhấc lên, lộ ra một mảng lớn eo trắng nõn, cơ bụng đường cong rõ ràng.
An Dạng chỉ là nhìn thoáng qua, mặt đỏ bừng, cuống quít thu hồi ánh mắt, không dám nhìn loạn.
Hắn, hắn không phải thích ăn ngọt sao, nhìn không ra, dáng người cư nhiên…… Ngoài ý muốn……
An Dạng đem suy nghĩ hồ loạn trong đầu đè ép xuống, thanh âm có chút run, đứng ở mép giường, ánh mắt lướt qua hắn, nhìn thẳng cửa sổ đối diện, nhỏ giọng ngập ngừng, “Dậy đi, còn phải đến trường.”
Ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, thiếu niên nhíu nhíu mày, lại như cũ không mở mắt ra.
An Dạng đánh bạo đến gần một bước, hắn còn nhắm hai mắt, dưới ánh nắng mùa hạ , An Dạng lần đầu tiên gần như vậy đánh giá ngũ quan hắn …… Tựa hồ càng thêm xinh đẹp.
Mũi cao thẳng, môi mỏng bạc khẽ nhếch.
An Dạng ánh mắt cứng lại.
Cô bỗng nhiên phát hiện, đuôi mắt phải của Nguyên Nhiên, trên làn da trắng trẻo sạch sẽ…… lại có một vết sẹo mỏng dài, khi hắn mở to mắt, đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, khóe mắt hẹp dài, hơi hơi nhếch lên, vết sẹo này theo lí mà nói lại kéo dài đuôi mắt một cách tự nhiên, thoạt nhìn càng thêm câu hồn đoạt phách.
Hơn nữa hắn lạnh nhạt, thần thái vô cùng tương xứng với ánh mắt, nếu đối diện hắn, đại bộ phận mọi người đều sẽ bị hấp dẫn mà không nhìn thấy vết sẹo kia, cô cũng vậy, ngày hôm qua vậy mà lại không chút nào chú ý tới.
An Dạng ngơ ngẩn ……
Gần như vậy, lúc trước, hẳn là từng tổn thương đến đôi mắt.
Cô xuất thần nghĩ, không khỏi càng đến gần một chút, muốn nhìn rõ ràng hơn, thẳng đến khi cô cảm thấy trên người chợt lạnh.
Nguyên Nhiên không biết khi nào đã mở bừng mắt, đồng tử đen nhánh, ánh mắt lạnh băng trống rỗng, tựa hồ đang nhìn cô, lại không giống đang nhìn cô, mà là cách cô một đoạn, đang nhìn vào một khoảng thực xa xôi.
Cặp mắt đào hoa kia chưa hoàn toàn mở hẳn, tựa hồ bị bao trùm bởi một tầng sương mù lạnh lẽo.
An Dạng phát hiện chính mình cách hắn thế nhưng chỉ một nắm tay, cơ hồ chóp mũi đối diện chóp mũi.
“Chào buổi sáng.” Cô khô cằn nói, mắt nai rũ xuống, lập tức di dời tầm mắt, nhìn cũng không dám nhìn.
Xong rồi.
Hắn có thể nào dưới sự giận dữ, đem cô xách lên ném xuống lầu hai không?

**Vote cho tớ đi nào, để tớ có thêm đọc lực đăng chương mới. Iu iu!!

Cố Chấp Mê Luyến - EditNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ