Chương 4: Dâu tây sữa bò

122 10 1
                                    

Tiết thứ tư là tiết tiếng Anh, An Dạng là đại diện bộ môn Tiếng Anh của lớp, ngày thường đều lắng nghe vô cùng nghiêm túc, tan học, cô còn cúi đầu sao chép, Lâm Hi phe phẩy dựa lưng vào ghế,một vài âm thanh thỏ thẻ kêu các nàng quay đầu lại,
“Mấy người nhìn ca ca mới tới kìa?”
“Như thế nào như thế nào.” Lâm Hi rất phối hợp, “Có biến?”

An Dạng từ trong thế giới của tiếng Anh hoàn hồn, bỗng nhiên khẩn trương, phản xạ có điều kiện lập tức quay đầu lại, ở phòng học phía sau tìm kiếm thân ảnh của Nguyên Nhiên.

Vị trí Nguyên Nhiên cùng cô có chút xa, trong ban có ba ban trọng điểm, phân ranh giới rõ ràng, bên trong có ba loại học sinh, có tiền, có quan hệ, nhưng dựa vào chính mình vẫn là lợi hại nhất.

Đại gia ở trong ban “Tôn trọng nhau như khách”, đối đãi nho nhã lễ độ, khách khách khí khí, người không đụng ta ta không đụng người.
An Dạng xuất thân thư hương thế gia, từ nhỏ đã nghe lời, là người mà trong mắt thầy cô bớt lo nhất, trừ bỏ buổi sáng tiếp thu môn tiếng Anh có chút phản ứng, ngày thường đối với mọi người rất ít giao thiệp.

Cô nhát gan, sợ máu, sợ nhìn thấy đánh nhau thương tích đầy người, để tránh đối mặt với những tình huống động tay động chân, cô sẽ luôn chọn chiến lược kính nhi viễn chi, kính trọng là đủ không cần thiết gần gũi.
Nguyên Nhiên ngày đầu tiên tới, An Dạng thật sợ hắn cùng người khác xảy ra chuyện.

Một núi không thể có hai hổ, rốt cuộc thì rồng cũng không chống lại được bọn rắn độc.

Phòng học xếp sau an an tĩnh tĩnh, không có bất luận cái gì dị trạng.
An Dạng thả lỏng một chút, quay đầu lại nhìn Hạ Toàn Toàn, thấy nàng khoa tay múa chân, ngữ khí tán thưởng, “Hắn mới vừa ngủ một tiết!!”
An Dạng, “……”

Hạ Toàn Toàn hưng phấn, “Bộ dáng ngủ, cũng con mẹ nó soái, tớ mới vừa chụp lén một tấm.” Cô lấy di dộng giấu trong đồng phục, Lâm Hi đôi mắt tỏa sáng, lập tức thăm dò, “Tới tới tới, cho tớ xem.”
“Ai ngủ mà không như vậy?”
Lữ Duệ Tư bĩu môi, “Muốn đại gia ta biểu diễn tại chỗ cho các cậu xem luôn”
Hạ Toàn Toàn quay đầu lại phi hắn, “Ai muốn xem cậu, Lữ Duệ Tư tớ nói cho cậu biết, cậu lần trước ngủ trưa chảy cả nước miếng, làm ướt cả sách của tớ, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ.” Hạ Toàn Toàn từ trong ngăn kéo xách cuốn sách, đập mạnh lên bàn.

Hai người ồn ào túi bụi, An Dạng thở dài nhỏ đến không thể phát hiện, không tự chủ được, lại nhẹ nhàng thở ra.

Cô buông bút, xoa xoa cổ tay có chút mỏi, cầm lấy bình nước, hướng về phía sau phòng học đi lấy nước.
Cũng may Nguyên Nhiên hiện tại ngồi chỗ đó, chung quanh đại bộ phận giống còn nghiêm túc học tập.

An Dạng lấy xong nước, quay đầu lại nhịn không được thả chậm bước chân, tinh tế quan sát chung quanh.
Nguyên Nhiên chỗ ngồi tựa vào cửa sổ, bàn bên cạnh không có ai, hắn ở chỗ ngồi, chống khuỷu tay phải, đã ngủ say, ống tay ngắn lộ ra cánh tay thon dài, đường cong lưu loát, đặt ở chỗ kia đè lên vệt nước trên cửa sổ, làn da trắng trẻo sạch sẽ.
Tựa hồ người và cảnh rất thích hợp, hắn và trời mưa.

Chung quanh là một đống mắt kính nam sinh đang vùi đầu viết đề.
An Dạng nhìn hắn vài giây.
Ở trong lòng tính toán một chút, từ ngày hôm qua hắn đến nhà cô, buổi chiều thêm buổi tối, mãi cho đến hiện tại...

…… Thế nhưng đạt tới trình độ kinh người, mười hai tiếng đồng hồ, nói cách khác, từ lúc họ gặp nhau, hắn ngủ so với tỉnh còn nhiều hơn.

An Dạng hổ thẹn, nhìn dưới bàn vươn ra một cặp chân dài, bỗng nhiên nghĩ đến những lời nói trẻ con ngủ nhiều sẽ cao, nhìn lại chính mình, có chút ủ rũ, quả nhiên, cô không cao nguyên nhân là vì ngủ chưa đủ nhiều?

An Dạng nắm chặt cái ly, chuẩn bị yên lặng rời đi.

Nguyên Nhiên cư nhiên ngay lúc này mở bừng mắt, đồng tử đen nhánh, còn chút buồn ngủ, không cảm xúc gì, nhàn nhạt nhìn cô.

An Dạng cứng người tại chỗ.
Hắn chính là loại người thức dậy luôn cảm thấy tức giận sao?, cô vừa nãy không có làm gì, chỉ là ở trước mặt hắn đứng khựng a.

Nhìn nhau ba giây, cô đầu óc đã trống rỗng, đầu lưỡi cứng lại, miễn cưỡng cười một cái, “Hi, giữa trưa có muốn cùng đi ăn cơm không? Tôi, tôi có thể mang anh đi nhà ăn.”
Thanh âm nhỏ đến chính mình cơ hồ đều không nghe được.

Cô đang nói cái quỷ quái gì vậy?
Mới vừa nói xong, An Dạng liền muốn đánh mình một cái.

Mười sáu tuổi lại không phải sáu tuổi, trường trung học phụ thuộc nhỏ như cái sân cỏ , đi nhà ăn còn cần cô dẫn? Phỏng chừng hắn sẽ nhàn nhạt nhả một câu "không cần lo chuyện bao đồng mà cút đi"……

Thiếu niên tỉnh giấc, môi mỏng độ cong không đổi,  mới vừa tỉnh ngủ, tóc đen hỗn độn, nhìn kỹ, hắn khí chất kỳ thật có chút mềm mại, mắt đào hoa híp lại, thoạt nhìn, so với ngày thường lệ khí thu liễm rất nhiều.

Nữ hài nơm nớp lo sợ đứng ở phía trước, Lộc Nhãn tròn xoe, lông mi khẽ run, ngưỡng mặt nhìn hắn, mặt có chút trẻ con, thoạt nhìn giống như loài động vật nhỏ, mềm ấm vô hại.
Rất xa.

Chính là vẫn là nghe thấy được chỗ có đồ ăn ngon, nhàn nhạt hương dâu tây cùng sữa bò.

Mới vừa tỉnh ngủ, giọng nói khó chịu, hắn hiện tại đầu óc như cũ có chút mơ hồ, kẹp một cổ dày đặc ủ rũ.

An Dạng rũ mắt, cảm giác một giây trôi qua như một năm, tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vang lên, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, cúi đầu, lắp bắp nói, “Kia, tôi đi trước.”
Bàn chân cứng ngắc nhấc hai ba bước bước đã về chỗ ngồi, An Dạng rốt cuộc cũng bình phục trái tim đang đập nhanh bất ổn của mình.
*
Tan học tiết thứ tư, giáo viên tiếng Anh kêu cô đến văn phòng lấy bài thi ngày hôm trước, An Dạng ở văn phòng bận việc thật lâu, đem sự tình xử lý xong, vừa thấy thời gian, cư nhiên đã tan tiết hơn mười phút.
Cô còn phải đi bên kia văn phòng để trình ký.

Hít sâu một ngụm, An Dạng chậm rì rì trở về chỗ ngồi, lấy ra cơm hộp.

Trong phòng học trống rỗng, người cơ bản đều đã đi ăn cơm.

Cũng may Nguyên Nhiên buổi sáng không phản ứng …… Bằng không, làm hắn chờ cô đến bây giờ, khẳng định là đói bụng đến bạo phát rồi.
An Dạng thất thần nghĩ.

Bên ngoài mưa phùn hạt nặng hạt nhẹ rơi, vườn trường như ngâm mình  trong mưa, màu xanh của lá bị tẩy đến sạch sẽ, lục biến thành đen, An Dạng trình ký xong, trực tiếp từ văn phòng đi xuống lầu, đuổi đến nhà ăn.
“Ngọa tào, bên kia có biến.”
“Tớ mới vừa thấy Khúc Nhã Đình.”
Vừa đến lầu một, cô nghe được một trận ồn ào, cãi cọ ầm ĩ, An Dạng nghe rõ ba chữ Khúc Nhã Đình, bước chân khựng lại.

Khúc Nhã Đình  cùng cô là bạn từ cấp 2, là đội trưởng đội cổ động, ở trường rất có tiếng, từ nhỏ đến hiện tại, An Dạng không thích bát quái nhưng ít nhất từ miệng người nghe nói qua cô nàng có tận năm sáu tên bạn trai cũ, tổng kết lại , chỉ cần xinh đẹp là xài được.

Đi theo bên cạnh đích thị đều là những người trong cái vòng lẩn quẩn kia, có nam có nữ, bất quá ngày thường An Dạng chỉ là một nhân vật không tiếng nói, sống trong trường học, như là hai thế giới.

Bỗng nhiên nghe được bên kia một tiếng thét chói tai.

“Có người đánh nhau, một người cao nhị không rõ là ai, cùng hai người cao tam du thủ du thực.”
“Kinh, quá trâu bò, một người mà dám cùng đám kia đánh đấm, quá tàn nhẫn."

An Dạng dừng bung dù, trong lòng bỗng nhiên hiện lên linh cảm rất xấu, cô bật ô lên, vội vội vàng vàng đuổi kịp những người kia.
*
Bên ngoài mưa to, thiếu niên đứng ở hành lang, cao cao gầy gầy, áo trắng quần đen đơn giản, rất gây chú ý.
“Chúng ta buổi sáng ở chỗ giáo vụ có gặp qua, tớ tên Khúc Nhã Đình, Khúc trong ca khúc, Nhã trong lịch sự tao nhã, Đình trong nữ tử bên đình.”

Khúc Nhã Đình hướng hắn cười, khóe môi độ cong vừa phải, tự nhiên hào phóng, giữa trời mùa hè, cô ta không giống đại bộ phận nữ  sinh, váy vừa vặn đến đầu gối, lộ ra một cẳng chân thon dài.

Bên tai thanh âm không ngừng, ríu rít, ríu rít.

Nguyên Nhiên tầm mắt từ màn mưa chậm rãi thu hồi.

“Cậu không mang dù?” Khúc Nhã Đình không ngại thái độ lạnh nhạt của Nguyên Nhiên, từ phía sau lấy ra cây dù, “Nếu không ngại thì đi cùng nhau? Tớ vừa lúc cũng phải đi ăn cơm”

Cô ta đến gần một chút, ánh mắt chuồn chuồn lướt nước xẹt qua người hắn.

Nguyên Nhiên rũ mắt, đêm qua cả đêm đều mơ thấy ác mộng, hắn không ngủ đủ hai tiếng, giấc ngủ không đủ rất nghiêm trọng, buổi sáng ngủ hai tiết, hiện tại như cũ vẫn còn buổn ngủ.

“Dâu tây sữa bò” vẫn không chịu tới, đã đói bụng, còn bị làm phiền, hắn hiện tại tâm tình thực khó chịu.

Khúc Nhã Đình lịch sự quan sát biểu tình của hắn, tựa hồ không có ý cự tuyệt, cũng không có hồi âm…… Tổng cảm thấy, có chỗ không bình thường, cô ta trong lòng chút cứng nhắc, không biết nên tiếp tục mở miệng thế nào.

Bên cạnh còn có một học sinh cao tam, theo đuổi Khúc Nhã Đình nửa năm, hôm nay đi cùng nhau lại đây, nhìn cô ta đối diện người này xum xoe, trong lòng quả tức đến thiêu ra một tòa Hỏa Diệm Sơn.

“Mày câm à? Mẹ nó cho rằng mình thực ngon à?” Hắn tiến lên một bước, che trước mặt Khúc Nhã Đình, “Sẽ không nói đâu.”

Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt thực bình tĩnh, giống như đang nhìn, lại không đang nhìn hắn.

Hắn bước chân có chút giật mình.
Vương Phong lá gan to hơn, “Muốn chạy đúng không.” Hắn mắng thô tục, duỗi tay muốn quăng ngã Nguyên Nhiên.

Trong nháy mắt, hắn không rõ chuyện như thế nào, tay phải một trận đau nhức, khớp xương phát ra một tiếng kẽo kẹt thanh.
“Mày con mẹ nó.” Vương Phong khó có thể tin nhìn chằm chằm ngón tay mình, rống giận nhào tới.

Một tiếng trầm vang, hắn một đại nam sinh, một trăm mấy chục cân, cứ như vậy bị quật ngã, đầu đáp xuống , thật mạnh chào hỏi mặt đất, mắt đầy sao xẹt, một trận nóng rát đau đớn, trên mặt chảy xuống cái gì ấm áp trơn trượt, Vương Phong cuống quít sờ lên, run rẩy nhìn đến một mảng chói đỏ mắt.

Trong mưa, thiếu niên thấp mắt nhìn hắn, nước mưa từ trên mặt chảy xuống, chậm rãi xẹt qua cằm mảnh khảnh, một đôi con ngươi lẩn trong màn mưa, đen nhánh quá mức, hình dạng xinh đẹp, ánh mắt lại trống rỗng lạnh lẽo.

Hắn níu chặt vạt áo trên cánh tay kia, thực thon dài, làn da tái nhợt, mu bàn tay mỏng có thể nhìn đến nhàn nhạt màu xanh lá của mạch máu, một bàn tay như vậy, sức lực vượt mức bình thường đến đáng sợ, như thế nào tránh được, không chút sứt mẻ.

Tuyệt đối là luyện đến…… mình đồng da sắt, chuyện này không có khả năng nam sinh bình thường có thể mạnh như vậy, Vương Phong đụng phải ánh mắt thiếu niên, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cổ sợ hãi.

“Muốn cùng tao đánh nhau?” Nguyên Nhiên nhẹ giọng nói, ở bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, mũi chân nghiền từ trên xuống, thanh âm thực bình tĩnh, mang theo giọng mũi, cùng nồng đậm, không tan đi buồn ngủ.

Cho dù là loại lời nói này, cũng như cũ không có cảm xúc gì, nghe tới thế nhưng có vài phần tâm khí bình tĩnh.

Hắn đảo mắt, nhìn đến Khúc Nhã Đình đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Còn có cô?” Cho nên mới vẫn luôn ở bên tai hắn ríu rít?
“Tớ, không phải, không có……” Khúc Nhã Đình bị dọa choáng váng.

Tay đứt ruột xót, một trận đau nhức, bị đôi chân  tinh tế nghiền qua nghiền lại, Vương Phong sắc mặt trắng bệch, đau đến mức trước mắt chỉ là một màu đen.
Bên cạnh đã có người thét chói tai ra tiếng.
*
Chỗ này cách lớp học không gần, An Dạng chạy gấp đến thở hồng hộc, lúc chạy tới, hành lang đã không con người nào.

Cô thở phì phò, nhìn đến bóng dáng quen thuộc.
“Nguyên Nhiên?” Cô nhẹ nhàng thở ra, thấy hắn thần sắc bình thương, trên người trừ bỏ có chút ướt ngoài ra không có gì khác  —— bất quá hắn không thích bung dù, bị ướt cũng rất bình thường.

Cái vụ ồn ào đánh nhau hẳn là không phải hắn đi?! An Dạng thở phào một hơi, đem hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lần.

Xem xong rồi, theo đạo lý không nói một tiếng liền đi cũng không quá lễ phép, An Dạng do dự, vẫn là thật cẩn thận mở miệng, tính hỏi một câu, “Anh ở đây, đợi ai à?”

…… Một trận an tĩnh.

“Buổi sáng nói.” Hắn nâng mi, con ngươi đen nhánh, “Đi ăn cơm.”

An Dạng nháy mắt ngây người.

Hắn, trước đó, không phải không có trả lời cô sao, cô còn cho rằng Nguyên Nhiên không nghe được, hoặc là nghe được mà mặc kệ, cho nên lâu như vậy cũng yên tâm thoải mái.

Xong đời, cho nên hiện tại, cô có phải hay không làm hắn đói bụng, ở chỗ này làm đợi lâu như vậy.

Nguyên Nhiên thấy biểu tình của An Dạng, khuôn mặt nhỏ lúc đỏ lúc trắng, môi mấp máy, quỷ dị vô cùng.

Hắn tự nhận năng lực phân biệt nhân tình thế thái kẻm coi, bất quá cũng hiểu, “Dâu tây sữa bò” hiện tại thoạt nhìn bộ dáng không hề cao hứng.

Một khối chocolate bị đưa tới, ngày đó cô cho hắn, nằm ở trong lòng bàn tay trắng trẻo sạch sẽ của thiếu niên.
Tựa hồ có chút không tình nguyện, thanh âm còn mang theo giọng mũi, tóc đen bị nước mưa làm ướt một nửa, lông mi đen dày cũng ướt, ngày thường lệ khí cùng xa cách biến mất không ít, thoạt nhìn, cư nhiên có vài phần…… Ngoan?

An Dạng bị ý nghĩ của chính mình cả kinh không nói nên lời.
Thiếu niên cau mày, nửa ngày, lại sột sột soạt soạt, từ trong túi áo tìm kiếm, An Dạng ngơ ngác đứng tại chỗ, cứng đờ nhìn khối chocolate tiếp theo, không biết hắn đang chơi trò gì, nghẹn một cục cũng không dám nói ra.
Nguyên Nhiên rốt cuộc từ trong túi túm ra một khối kẹo sữa thỏ trắng, đặt vào lòng bàn tay cô, thấy cô còn đứng ì tại chỗ, ngữ khí rốt cuộc cũng có một chút bất mãn, “Hết thật rồi.”

**Vâng. Lại là tớ. Vẫn hi vọng các cậu sẽ tiếp tục vote cho tớ :* :* mỗi ngày đều sẽ cố đăng 1 chương nha.

Cố Chấp Mê Luyến - EditNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ