Trong phòng khách, trên ghế sô pha hình chữ L, phía trước mặt bày một bàn trà bằng thủy tinh trong suốt, Đoàn Gia Hứa và Tang Diên ngồi song song cùng nhau, giữa hai người có một khoảng cách vừa đủ một chỗ ngồi.
Tang Trĩ vô thức ngồi vào chỗ kia, bên cạnh Đoàn Gia Hứa.
Lúc này bởi vì phát sinh cái tình huống dở khóc dở cười này mà đầu óc Tang Trĩ trống rỗng. Cô thậm chí đã quên việc cất di động đi, mắt nhìn về phía Đoàn Gia Hứa vừa bất an, vừa khẩn trương.
Thoáng nhìn qua phía cô, Tang Diên ném máy chơi điện tử sang một bên, cau mày hỏi: “Tiểu quỷ, em chụp cái gì đó hả?”
Tang Trĩ không biết nên giải thích thế nào, lúng ta lúng túng ngẩng đầu.
Nhìn vào màn hình điện thoại, thấy Đoàn Gia Hứa mặt mày giương lên, khóe miệng cong cong. Sau đó, anh nghiêng người, xích gần lại phía Tang Trĩ, hăng hái nói: “Chụp anh ư?”
Tang Trĩ co rút lại, lập tức ôm chặt điện thoại ngăn trở hành động của anh, chối khăng khăng: “Không, không có.”
“Thật không?”
“Vì sao lại chụp anh?” Đoàn Gia Hứa khẽ nhấn nhá giọng điệu, trong lời nói mang theo tiếng cười “Anh đẹp trai như vậy sao?”
Anh tựa hồ nghĩ đến cái gì, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Trĩ: “Không phải là muốn chụp anh hả”
Không chờ anh nói xong, Tang Trĩ đã mạnh mẽ đứng lên, ánh mắt không nhìn vào hai người họ, tốc độ nói cực nhanh: “Em nói với bạn học, em có người anh trai rất đẹp trai.”
Tang Diên im lặng nhìn Tang Trĩ.
Gương mặt cô có chút đỏ, vừa nói vừa nhìn sang hướng phòng ngủ. Tựa hồ là không nghĩ ra lý do gì khác, nhẫn nhịn nữa ngày lại nhẫn nhịn phun ra một câu: “Nhưng em không có ý tứ đem hình của anh cho bọn họ xem đâu.”
Nói xong Tang Trĩ lập tức chạy về phòng, lưu lại 1 mảng yên lặng.
Phòng khách nháy mắt an tĩnh, yên tĩnh đến độ không khí có đôi chút xấu hổ, ngượng ngùng. Hai nam nhân ngồi im, trên mặt biểu cảm mỗi người một vẻ, cảm xúc chênh lệch rõ ràng.
Một lúc sau, Tang Diên quay đầu nhìn Đoàn Gia Hứa, vành môi kéo thẳng, trên mặt dần dần mất bình tĩnh, ngực một trận uất nghẹn trào lên: “Mình còn tưởng nó muốn chụp ảnh cáo trạng với ba mẹ cơ.”
Đoàn Gia Hứa thu liễm khóe môi cong cong, ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng.
Giống như là hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của em gái, Tang Diên thở hắt ra, nghĩ sẽ cố gắng kiềm chế, nhưng hỏa khí như cũ bốc lên ngùn ngùn, cáu gắt nói: “Hừ. Nó đây còn hơn cả cáo trạng ba mẹ. Bực mình.”
Lại an tĩnh vài giây.
“Đmm.” Tang Diên nhịn không được đột nhiên đứng lên, “Cậu chờ ở đây nhé.”
Một giây sau, Đoàn Gia Hứa cũng theo Tang Diên đứng lên, có ý tứ định ngăn cản. Cái cằm của anh hơi nâng, cười nhẹ: “Người anh em, chuyện cũng không có gì, đừng so đo với một cô nhóc làm gì?”
BẠN ĐANG ĐỌC
Vụng Trộm Không Thể Giấu
Tiểu Thuyết ChungThể loại : sạch, sủng, hiện đại, thanh xuân vườn trường, trâu già gặm cỏ non, đại thúc với loli, thầm mếm Tổng chương : 90 Tang Trĩ tự biết yêu sớm là không tốt. Chỉ là cô không thể kiềm lòng được trước người con trai kia. Vẻ ngoài lãnh...