LƯU Ý:
- Sweden xVietnam KHÔNG PHẢI crackship.
- Câu chuyện hoàn toàn là hư cấu.
- Chưa soát lỗi chính tả.
Hết rồi, chúc mọi người đọc vui.*Fic này dành tặng cho @Vải Thiều
--------------------------------Cái cậu trai trẻ đang đu trên bức tường cao tới 3m trố mắt nhìn anh. Thụy Điển cũng rất bất ngờ, vì anh chưa từng gặp phải tình huống nào như vậy, hay một kẻ nào tùy tiện đến thế. Anh đứng sững ngẩng đầu nhìn người kia, cho đến khi cái người đó vì mất thăng bằng mà lao thẳng xuống chỗ anh đang đứng.
Không còn cách nào, anh giang tay theo phản xạ, ôm người đó vào lòng, rồi hai người đổ rầm xuống nền cỏ. May mà không ai bị thương, anh thở phào.
Cậu trai nhanh chóng bật dậy khỏi người anh, sửa soạn lại quần áo chỉn chu trước cả khi anh có thể ngồi dậy được.
Cậu ta trẻ lắm, có lẽ chỉ 14, 15 tuổi gì đó thôi, mặc áo khoác dài rộng thùng thình, và dù cậu đã cố chỉnh lại quần áo thì trông cậu vẫn rất xộc xệch, bẩn và lếch thếch. Tai cậu ửng đỏ lên vì lạnh. Cậu ta hỏi:
- Xin lỗi đã làm phiền, nhưng cho hỏi phòng hiệu trưởng đi đường nào vậy?Anh nhìn vết bầm tím trên má phải cậu, trầm ngâm một hồi lâu, rồi ngoắc tay, chỉ về hướng bên trái.
***
Sau đó thì chỗ trốn bí mật của anh bỗng chốc biến thành chỗ trốn bí mật dành cho hai người.
Cậu ta không cố làm thân với anh, chỉ chọn một chỗ rồi ngồi xuống, ăn bữa trưa ít ỏi với cơm trắng và thứ bột gì đó màu vàng. Về sau anh được biết thứ đó gọi là muối vừng.
Thụy Điển không phản đối, nếu cậu ta chỉ ngồi một góc mà không làm phiền anh thì anh cũng chẳng có gì phải phàn nàn. Cứ xem cậu ấy như một bức tượng trang trí thôi.***
Anh biết cậu ta là du học sinh, nhưng không hiểu sao anh chưa bao giờ gặp cậu khi ở trong trường. Ừ thì có thể do học sinh trong trường cũng nhiều, và trường thì lại rộng nữa, tuy vậy đôi khi anh cũng hơi tò mò chút về cái người đó. Có điều anh sẽ không chủ động đi tìm hiểu, anh không hứng thú đến mức đó.
Dù sao thì mỗi buổi trưa anh sẽ gặp cậu ở cái nơi trốn bí mật đằng sau dãy nhà học đó, tuy hai người chẳng nói với nhau lời nào.Khuôn mặt cậu thường bị bầm tím, có nhiều lúc vết thương cũ chưa kịp lành vết thương mới đã chồng lên, đồng phục thì luôn luôn lấm bẩn dù anh biết là cậu giặt nó mỗi ngày. Anh cũng không có hỏi, vì đã có lần anh nhìn thấy cậu bị lôi vào một góc khuất rồi bị đánh hội đồng bởi mấy thằng nhóc đầu gấu năm nhất. Thằng nhóc có phản kháng một tí, nhưng không ăn thua.
Đó là điều khó tránh khỏi khi là kẻ khác biệt, anh nghĩ thế. Mà cũng chẳng phải chuyện của anh.***
Đây là nhạc viện nổi tiếng nhất vùng. Được trở thành thành viên của dàn hợp xướng và hát thánh ca trong các buổi lễ trang trọng của nhà thờ là mục tiêu duy nhất của các học viên tại đây. Với truyền thống, danh tiếng và bề dày lịch sử của nhạc viện, thành viên dàn hợp xướng sẽ có một bước đệm vững chắc tiến vào giới âm nhạc thượng lưu.
Dĩ nhiên Thụy Điển là một thành viên của dàn hợp xướng. Với tông giọng bass dày trầm và kĩ thuật thanh nhạc nhuần nhuyễn, anh là một ngôi sao sáng với hi vọng nối tiếp truyền thống làm vẻ vang cho nhà trường.
Nhưng ngoại trừ những thần đồng âm nhạc như anh, cuộc chiến giành giật một chỗ đứng trong dàn hợp xướng vẫn luôn diễn ra khốc liệt. Cho nên khi đám học viên nghe được tin đồn du học sinh kia cũng muốn ứng tuyển vào dàn nhạc, chúng bật lên cười ầm ĩ.
Tất nhiên sau đó Việt Nam sẽ càng bị bắt nạt dữ dội hơn.
![](https://img.wattpad.com/cover/213755075-288-k218110.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[CountryHumans] Tổng hợp req oneshot
FanfictionTổng hợp req mình viết trên facebook, đăng lại ở đây để lưu trữ. Nhiều couple. Tất cả các câu truyện đều là hư cấu, mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên.