Chương 11 [ END ]

5.4K 338 18
                                    

*Nhất định phải mở bài Yêu Chẳng Sợ để đọc chương nàyyyy, tôi đảm bảo là cực kì hay:3
_____________________
"Tiêu Chiến, đến cuối cùng anh có thể cho tôi chút hy vọng không?"

"Con mẹ nó, ông đây không sợ, giết thì giết đi!" Quả thật là vậy, anh thà chết chứ không yêu đương với cái tên biến thái nhân cách lẫn ngoại hình thế này.

Mặt ả tức giận thấy rõ, tay còn lại cuộn thành nắm đấm nhưng rồi lại buông thõng. Cây súng chĩa vào thái dương của Tiêu Chiến, còn cất lên vài câu nói nhắn nhủ.

"Anh chết đi thì tôi sẽ thông báo cho Nhất Bác thân yêu của anh một câu."

Bên ngoài nhà kho, đội đặc nhiệm của Phùng Gia Vỹ đến trước nhà kho, các thành viên chân tay nhanh nhẹn liền đạp cửa xông vào, trên tay mỗi người đều là khẩu súng chuyên dụng. Người của tổ chức do Phong dẫn đầu cũng đã mai phục toàn bộ các cửa ra vào. Phùng Gia Vỹ tay cầm súng ngắn giơ lên răn đe người phụ nữ nọ.

"Bỏ súng xuống ngay!"

Hoàng quay lưng nhìn thấy mình bị bao vây tứ phía, từ cảnh sát cho đến tổ chức ngầm đều chực chờ bắt ả về thẩm tra.

Ả nở trên môi một nụ cười quái gở.

"Ô, xem ai kìa? Vương Nhất Bác!" Dáng người mảnh mai bước lên vài bước một cách uyển chuyển. Ả ta không khác gì một con rắn độc đang thở ra hơi thở lạnh lẽo, chết chóc áp chế mọi người.

Vương Nhất Bác vẫn đang trong bộ lễ phục đã có phần nhăn nhúm nhưng vẫn toát lên khí thế vương giả. Cậu tiến lên đối mặt với Hoàng, sắc mặt chưa hề dao động. Tuy nhiên, Hoàng lại chùn bước, ả quay lưng lại nhìn Tiêu Chiến. Cây súng ngắn chưa hề rời mắt khỏi mục tiêu ấy.

"Nếu như mấy người động đậy, hậu quả thế nào tôi sẽ không nói được." Ả ta quát lên với cái thanh âm chói tai, tay phải vẫn đang nhắm vào Tiêu Chiến.

"Nhất Bác, đừng có nghe lời hắn!" Giọng điệu của anh vô cùng bình thản.

Trong mắt mọi người, Hoàng chính là một người phụ nữ, không có lý nào lại gọi cô ta là hắn?! Vương Nhất Bác chợt nhớ đến câu chuyện của năm năm trước mà Tiêu Chiến đã kể cậu nghe. Tuy cậu chưa bao giờ gặp qua nhân vật Hoàng trong câu chuyện của Tiêu Chiến nhưng đoán mò đoán non Tiêu Chiến gọi Jun là hắn thì chắc chắn Jun chính là Hoàng!

Suy đoán đó thoáng qua trong chốc lát, Vương Nhất Bác bèn chĩa súng vào người phụ nữ kia.

"Mày cũng có gan đấy! Đừng mong hôm nay Tiêu Chiến của mày bình an ra khỏi đây!"

Câu nói dứt ngay tức thì viên đạn từ khẩu súng của Hoàng bắn đến Tiêu Chiến đồng thời súng của Vương Nhất Bác đã nổ đạn bắn đến ả ta.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, người Tiêu Chiến đã cứng ngắt, người đang đứng bỗng khụy xuống, ngẩn người mà trơ mắt nhìn quang cảnh xung quanh. Viên đạn của Hoàng đến cuối vẫn chỉ xẹt ngang qua cánh tay của anh. Còn Hoàng bị một đạn của Vương Nhất Bác làm bị thương cả hai chân mà đơ cả người.

Trong cái chớp mắt đó, sinh tử nghịch đảo nhưng mọi người xung quanh lại nghe một tiếng cười lạnh của giọng nữ.

Tay của ả đưa súng nhắm vào đầu. Tiếng súng dội lại nghe một cái đùng, đầu của ả rỉ máu, cái thân thể của ả ấy ngã xuống mặt đất.

 [ BJYX | Bác Quân Nhất Tiêu ] Đào HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ