Chương 8

4.3K 339 16
                                    

*Đề cử nghe bài Kiêu Ngạo nha các cô~~
.....

"Cậu Hoàng, tôi không muốn trêu đùa cậu, được chứ?" Anh rít một hơi, làn khói xám xịt bay loáng thoáng trong không khí.

Hoàng đứng lặng, cậu ta cứ chăm chăm nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến. Hết lần này đến lần khác, bày ra mọi thủ đoạn để anh phải lòng nhưng e rằng đều không có kết quả.

"Tiêu Chiến, anh thích con gái đúng không?" Hoàng nhíu mày, cậu ta nhìn đám phụ nữ uốn lượn ngoài quầy bar.

"Tôi nói bao lần rồi? Tôi có thể thích được bất cứ ai nếu hợp với tôi. Cậu thì không!" Anh dứt khoát hạ giọng, giương cái ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta.

"Nhưng... anh thích phụ nữ nhiều hơn vì phụ nữ có thể đáp ứng mọi nhu cầu của anh đúng chứ?"

"Tôi trả lời xong thì cậu sẽ làm gì?"

"Em sẽ làm mọi cách để đáp ứng anh." Cái gọng kính đen được đẩy lên ngay ngắn, Hoàng lại bày ra cái vẻ mặt cầu khẩn thiết tha.

"Cũng đúng, phụ nữ dễ dụ lên giường hơn. Tuy nhiên,..." Tiêu Chiến lấy một bao thư trắng trong túi áo, dáng đứng áp sát vào người cậu ta rồi đập tiền lên ngực Hoàng. "Bọn họ khá tham tiền."

"Cậu cầm số tiền này rồi đừng xuất hiện trước mắt tôi lần nào nữa."
.....

Một tuần qua đi...

Sau khi nói lời chia tay với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trở về với cái vẻ cao cao tại thượng, chăm chỉ điều hành công ty theo hướng đi mới.

Anh bàn bạc cùng bộ phận thiết kế nhanh chóng cho đẩy nhanh tiến độ ra mắt sản phẩm mới tại các showroom toàn quốc. Cái tên của bộ trang sức lần này đánh dấu cột mốc quan trọng trong cuộc đời của anh chính là kết hôn - Se Marier.

Năng suất làm việc của anh không những không giảm mà còn ngày càng tích cực khiến các nhân viên công ty có chút vui mừng nhưng lại phần nào lo lắng cho sức khỏe của anh.

Có những ngày, trời đã chạng vạng ánh chiều tà. Cái se lạnh của Bắc Kinh cũng đã dần xuất hiện khi trời đã vào thu thì vẫn còn ánh đèn vàng sáng rất đỗi dịu dàng hắt từ phòng giám đốc ra cửa sổ. Cả tòa nhà ấy chỉ duy nơi cửa sổ tầng 8 hắt ra ánh sáng. Tiêu Chiến rốt cuộc đã bỏ quên bản thân như thế nào?

Sau khi kết thúc buổi họp, Vương Nhất Bác lại dự cảm gì đó, nỗi nhớ cất giấu bao ngày chợt dấy lên khiến cậu không kiềm nổi mà gọi trợ lý bẻ hướng sang Minh Thụy. Ra khỏi xe, Vương Nhất Bác vội vàng chạy ào vào cổng công ty, chân vừa bước vào thang máy thì tay đã ấn liên tục vào nút số 8. Cậu cố gắng căng mắt nhìn vào khung cảnh tối om ở tầng 8 khi thang máy vừa dừng lại.

Vương Nhất Bác nhanh chóng xác định được phương hướng hấp tấp chạy về hướng phòng giám đốc. Hơi thở gấp gáp, tim cậu đã đập nhanh tới nỗi không thể đơn giản điều chỉnh lại bình thường ngay lúc này.

Vương Nhất Bác thật sự đã nhớ Tiêu Chiến rất nhiều!

Cửa gỗ mở ra đương nhiên sẽ phát ra tiếng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa. Đèn bàn phảng phất ánh vàng nhè nhẹ vào gương mặt tuấn mỹ đã thấm đầy mồ hôi nhễ nhại. Vương Nhất Bác chậm rãi bước đến cạnh Tiêu Chiến, tay vươn ra vuốt ve gương mặt đã gầy gò đôi chút của anh.

 [ BJYX | Bác Quân Nhất Tiêu ] Đào HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ