Mộng Phạn từ từ đi lại thân xác bất động đó...bà lây mạnh người Song Ngư "Này, này! Ngư tỉnh dậy cho ta" bà đã gọi cô nhiều lần nhưng vẫn chưa thấy gì, lo sợ rồi, lo sợ rồi đấy, bà không muốn trở thành kẻ giết người đâu, bà e ngại đưa tay lên mũi của cô...không còn thở nữa, bà ngã xuống sàn, lắp bắp nói "Nó...nó ngừng thở rồi" Tôn quản gia liền chạy lại đặt tay vào cổ Song Ngư, ông thở phào nhẹ nhõm "Mau gọi bác sĩ Đinh, nhanh lên!" ông ra lệnh cho nữ hầu bên cạnh.
------------------------------------------------------
Sau vài phút chửng đoán cùng khám kĩ lưỡng, bác sĩ Đinh có cảm giác khó chịu trong lòng nhưng không thể hiện ra, ông nhìn Mộng Phạn, bảo "Phu nhân yên tâm chỉ là do thiếu nước nên tiểu thư mới bị ngất lâm sàng, để bảo tồn lượng nước trong cơ thể thôi, chỉ cần uống nước, ăn đầy đủ và nghĩ ngơi thì sẽ sớm bình phục" ông có lẽ là người biết rõ hơn ai hết bệnh nhi của mình bị gì và cần gì, nhưng chuyện của nhà họ ông không tiện xen vào. Bác sĩ Đinh chỉ có thể giúp Song Ngư mau khỏe mà thôi...Nghe được tin lành lòng Mộng Phạn cũng nhẹ đi phần nào, bà kiêu Tôn quản gia tiễn bác sĩ Đinh, rồi phân công một nữ hầu ở lại coi chừng Song Ngư, còn về phần bà thì phải đi an ủi tiểu bối bối của bà đây.
Cánh cửa lại một lần nữa bị đóng lại...
Bóng tối bao trùm lên từng ngõ ngách lạnh lẽo, nhưng ít ra bây giờ Song Ngư không còn đơn độc nữa. Trong một góc của căn phòng thân hình cô hầu gái với mái tóc nâu hạt dẻ cùng đôi mắt màu xanh ngọc lục thảo, khiến chúng ta có một chút cảm giác ghê rợn nhưng bên trong con người đó là một tâm hồn đẹp.
Cô tên là Bình, Nguyễn Trần Bảo Bình cô là con lai Việt - Trung. Cô đã làm người hầu cho Đoàn gia vỏn vẹn 12 năm (cô hiện tại 22 tuổi), những thủ đoạn, sự tàn ác cô cũng đã thấy và nếm trải nhiều rồi, có thể nói là bị chai sạn nhưng không hiểu vì sao lần này cô lại muốn giúp cô bé đang nằm trên giường kia, cô không hiểu nổi mình nữa rồi.
Có thể đây là một chút tình thương còn sót lại nơi cô hoặc có lẽ cô thấy được hình bóng của mình ngày xưa nơi cô bé ấy, ngây thơ, hồn nhiên [ Không cần biết như nào, chị nhất định sẽ cố gắng bảo vệ em ] cô cười tự giễu [ Mày bớt tỏ vẻ cao cả đi Bảo Bình ạ, mày là gì trong cái nhà này mà đòi bảo vệ người khác, hãy nhớ kĩ lại đi! Mày chỉ là một con hầu, à không là một nô lệ một món hàng được mua qua bán lại mà thôi, đúng rồi chỉ là món hàng rẻ mạt...] mọi người ai nhìn vào Bảo Bính cũng sẽ nghĩ thế thôi, nhưng ai nào biết cô có cách riêng của cô, chỉ cần một chút mưu mẹo và cái đầu. (Cánh cửa sổ không khoá ở chương 8 giúp Song Tử vào phòng Song Ngư là do Bảo Bình mở sẵn trong lần nhận lệnh giam lỏng Song Ngư).
Bảo Bình đứng lên đi từng bước lại gần chiếc giường, cô lấy một cái tâm bông thấm vào nước rồi chậm chậm lên đôi môi nứt nẻ, tái nhợt vì thiếu nước của Song Ngư "Mau khoẻ lại nha! Chị sẽ ở đây với em" cô đắp lại chăn cho Song Ngư, xoa đầu Ngư, rồi cô cười khẽ "Tiểu thiên thần" .
------------------------------------------------------
Vào thời gian này Paris đã vào Đông, những hoa tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi phủ đầy cả một thành phố, những cô cậu bé đùa nhau nghịch tuyết, những khóa học ngoài trời về mùa Đông, những cặp đôi hạnh phúc cùng nhau đón tuyết đầu mùa...
![](https://img.wattpad.com/cover/210886094-288-k989333.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
SẮP ĐẶT HẠNH PHÚC [12 CHÒM SAO/YẾTNGƯ ]
RomanceTác phẩm: Sắp Đặt Hạnh Phúc Tác giả: Nguyễn Thiên Ân (Cá Biết Bay) Giới thiệu chuyên sâu: Trong phần giới thiệu. Văn án: Trong phần văn án. Nhớ đọc chú ý.