I didn’t want to kiss you goodbye – that was the trouble – I wanted to kiss you good night – and there’s a lot of difference.
- Ernest Hemingway -
(Anh không muốn hôn em chào tạm biệt – đó là vấn đề – anh muốn hôn em chúc ngủ ngon – và đó là khác biệt rất lớn.)
_________
Quả nhiên thời gian tàu chạy rất lâu. Đến tầm chiều thì tâm tình háo hức của Snape đã vơi đi một nửa, nó lăn kềnh ra ngủ say.
7 giờ tối, trời hè mơn man gió. Một âm thanh thông báo vang lên khắp đoàn tàu:
[Mời mọi người thu gom đồ đạc, đã tới ga cuối. Cảm ơn vì đã tin tưởng dịch vụ, mong quý khách hài lòng với chuyến đi.]
Snape giật mình tỉnh giấc, sau đó hăng hái hẳn ra:
- Tới nơi rồi hả, anh Harry?
- Tới rồi, xuống thôi.
Harry đáp. Hai người nắm chặt tay nhau, hòa vào dòng người đang túa ra sân ga. Ga Hogsmeade không nằm trong làng, mà ở phía bên kia bờ hồ Đen, đối diện với làng Hogsmeade. Vừa bước xuống, khí lạnh đã tắp thẳng vô mặt làm Snape rùng mình. Nhưng một cái khăn choàng qua cổ thằng bé tức thì. Harry cúi đầu sửa sang cổ áo nhăn nhúm cho Snape, bảo:
- Đi nào.
Họ im lặng bước bên nhau. Xung quanh thỉnh thoảng có vài đoạn đối thoại kì lạ. Ví dụ như có một thằng nhóc bảo muốn mua Ong Xì Xèo. Và thằng bạn của thằng nhóc đó thì đáp nó khoái món Chuột Băng. Snape mong ngóng muốn được hỏi cho ra lẽ đó là gì, rồi cố dằn lại. Ai đó đã bảo, chờ đợi là hạnh phúc. Chờ đợi một niềm hạnh phúc to lớn là điều tuyệt diệu nhứt trên đời.
Rất nhanh thôi, đoàn khách đã thấy một ngôi làng trông rất "cổ tích": những ngôi nhà mái nhọn nằm san sát nhau, cùng sơn màu bánh mật - trông như kiểu làm từ kẹo gừng ấy, Snape nghĩ. Con đường vào làng lát đá và uốn lượn. Mùi gì đó thơm lừng phả trong không khí, khiến bụng của những vị khách réo ùng ục. Trên các cành cây giăng mắc mấy ngọn đèn chiếu sáng. Snape háo hức muốn chạy tới thăm thú, nhưng rồi nó nhận ra mình đang nắm tay Harry.
Harry toan thả tay ra, thì Snape sực tỉnh, siết chặt lại:
- Mình đi thôi, anh Harry!
Harry ngạc nhiên một thoáng, rồi gật đầu. Họ bước tiếp.
Snape nhìn hai bên đường. Một quán nhỏ xíu, treo biển hiệu hình 3 cây chổi chéo nhau. Một tiệm sơn tường đỏ rực, tấm biển có hình người há to miệng đeo tòn ten trên dây xích sắt, từ "Zonko" vàng chóe khắc thẳng trên đầu cửa ra vào. Bưu điện nằm đằng xa, mấy con cú bay tới bay xuôi tấp nập.
Harry dẫn Snape đi lòng vòng một lúc, rồi dừng chân trước cửa tiệm bên ngoài trang hoàng đáng sợ. Đó là một quán rượu nép trong xó hẻm, trên cửa treo cái đầu heo bị cắt rời còn đang rỉ máu. Những vệt bùn cáu bẩn trên tường đan chen với mớ rêu ẩm thấp.
Harry trùm mũ lên đầu, kín tới nỗi chỉ thấy khuôn miệng. Anh kéo cái khăn choàng che đi nửa mặt Snape, nói nhỏ:
- Nắm tay anh. Và cúi đầu xuống, dù ai hỏi gì cũng đừng đáp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HP] Chuyện ngày xưa: đá, cây và nắng
أدب الهواةHarry cúi xuống, thì thầm với Severus: - Ngẩng lên nhìn anh nào, Nhỏ ơi. Snape không chịu. Chỉ nghe có tiếng thở dài, và mặt cỏ bên cạnh lún xuống. Hơi ấm Harry tỏa lan trong vòng tay anh, anh khẽ nói: - Anh cũng thương em lắm. Khi Harry gặp lại Se...