*sau vụ tấn công ở núi Natagumo.*
Murata may mắn sống sót do được Shinobu cứu trong khi bị tấn công bởi Quỷ nhện , sau cuộc tấn công thì một số sát quỷ nhân đã phải hy sinh vì nó. Nếu nói rằng chúng ta không có tổn thất thì chắc chắn là nói dối , dù biết rằng khi đối đầu với một bầy quỷ tầm trung mà không có quá nhiều sự mất mác về nhân lực thì đã là một chuyện tốt nhưng đó tưởng chừng lại là một nỗi ám ảnh khó quên cho một số người , như cậu , một người không thể đưa mắt nhìn những người từng sát cánh bên cạnh mình cứ thế chết đi .
Từng bước từng bước một đôi chân của cậu như thể có chiếc còng sắt thắt chặt lấy đôi chân nặng trĩu qua từng hồi , đôi mi buồn chứa đầy tâm tư chưa nói ra cổ họng khô rát nhói lên theo từng nhịp thở, âm thanh hô hấp nặng nề khẽ vang lên giữa đêm vắng , cậu có thể cảm nhận được chuyển động của cơn gió chậm rãi miết lấy mái tóc đen. Đôi tay siết chặt đến mức tím tái , nhưng thật sự cậu cho rằng bản thân thật yếu đuối, dù cho có cố gắng đến gục ngã ở thuỷ phủ sau những buổi tập như thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, nhiệm vụ thì vẫn chồng chất cho dù cậu tự nói rằng bản thân cần tiến bộ hơn, nhưng mọi thứ đều vô nghĩa, khi hiện thực trở lại , mọi hi vọng của cậu đều như bị dập tắt , hi vọng cứu lấy mọi người , mạnh mẽ hơn sau từng ngày , hay chỉ đơn giản là một người đồng đội có ích . Dường như chính niềm hi vọng đó đã phản bội cậu , một thứ cảm giác thật khó để ngậm lấy , nó cứ như thể bùn đất mà bám vào nơi thành họng khô khan của Murata .
-Yếu đuối!.
Hai chữ được thốt ra , đôi môi cậu mím chặt , từng giọt lệ lăn dài trên gương mặt đầy những viết thương , cái thứ cảm giác run rẩy khi đứng trước tên quỷ đó vẫn còn bám sau gáy , Murata không thể quên đi chúng , bàn thay thô ráp cố lau đi những ưu phiền còn đọng trên mắt nhưng dường như nó chỉ làm mọi thứ tệ hơn , gương mặt bắt đầu đỏ lên vì lực ma sát từ tay cậu. Có lẽ do trời trở lạnh nên sống mũi và mắt đều nhức nhối không thôi.
- Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi
Murata lau đi hết những suy nghĩ vô bổ còn vương trên mái tóc mềm, đánh mạnh vào hai bên má để bản thân bình tĩnh nhất có thể ,cho dù có là tự an ủi bản thân thì cậu vẫn cần một tinh thần vững vàng , một tâm lý chắc chắn để có thể sống sót. Âm thanh loạt soạt của cánh cửa tối màu được mở ra , theo đó là tiếng kẽo kẹt của thềm gỗ vang lên trong mỗi bước chân của Murata , Ánh mắt cậu dần quay sang một chiếc hộp được gói bằng chiếc khăn trắng , đó là thảo dược được những học viên ở điệp phủ đưa cho cậu , quả nhiên vẫn bọn họ chu đáo như mọi khi, chậm rãi cất đi thanh kiếm, đồng phục cũng được Murata cởi bỏ để lộ nhưng mảng xanh đen dọc cơ thể , cậu đã quá quen với việc này nên chỉ thoa qua loa vài chỗ sau đó mang vào chiếc áo choàng ngủ sẫm màu để lộ đôi chân săn chắc nhưng lại khá thon thả nếu không nói đến nhưng vết thương to nhỏ. Sự im lặng dần xâm chiếm gian phòng của cậu , đôi mắt mệt mỏi mà thiếp đi , cho dù không chắc rằng bản thân sẽ ra sao nhưng cậu vẫn cho những thứ hi vọng ấy được sáng lên , một lần nữa .
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mặt trời nhô lên qua từng mái nhà cao thấp , một ngày mới lại sắp bắt đầu , khi ánh nắng vừa lách mình qua khe cửa, cảm nhận được thứ ánh sáng của ngày mới. Hàng mi khẽ run chậm rãi mở lên , vẫn là hình ảnh trần nhà quen thuộc đập vào mắt cậu , quả thật vẫn không có gì thay đổi cả , mọi thứ như thể vẫn yên bình, nó là sự thật hay cậu chỉ đang cố trấn an bản thân khỏi những lo lắng trong tâm trí.
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh Thảo [Allmurata]
Fanfiction"Cậu ấy không giỏi nhưng sẽ là người dũng cảm hơn họ nghĩ" nhưng có thật sự chỉ với niềm tin nhỏ nhoi và dũng cảm thì cậu ấy có thể đạt được tham vọng đó không. Tại sao định mệnh lại trêu đùa mà đẩy cậu vào những vòng xoáy tựa như không có lối ra ki...