Chờ

1K 95 1
                                    

Hôm nay, Vương Nhất Bác lại mặc chiếc áo thun cũ kĩ ấy.

Tiêu Chiến nghĩ, cậu có nghèo khó gì đâu, dù không phải là giám đốc hay tổng tài, nhưng chí ít cũng là một nhân viên phòng kinh doanh ưu tú, đầy tiềm năng cho chức trưởng phòng tương lai, đương nhiên không thể có khả năng không mua được cái áo mới chỉn chu hơn cái này.

Áo thun trắng, chất thun đã có dấu hiệu nhão ra, cổ áo còn cong lên một chút, nếu nhìn kĩ bên trong viền cổ áo còn có chút ố vàng. Tiêu Chiến thầm chép miệng, loại thun rẻ tiền này, giặt nhiều sẽ nhão, nhưng không giặt kĩ thì sẽ sớm ngả màu.

Tiêu Chiến nhớ lại cái ngày mà mình đứng trước mặt cậu, ngập ngừng hồi lâu mới dám gượng gạo đưa ra chiếc hộp quà được bọc trong lớp giấy kiếng nhiều màu sắc, gãi đầu gãi tai lúng túng mở miệng:

"Nhất Bác, sinh nhật vui vẻ."

Mới đó mà đã sáu năm rồi.

Nói đúng hơn, đối với Vương Nhất Bác, cậu ta giữ cái áo rẻ tiền này đã sáu năm, còn anh, được nhìn thấy nó chỉ mới bốn năm thôi.

Hai năm qua, đôi mắt của anh vẫn nhắm cơ mà.

Tiêu Chiến ngồi lên chiếc ghế con bên cạnh giường, nhìn Vương Nhất Bác cúi thấp người dọn ra thức ăn đang đặt trong cốc giữ nhiệt. Cậu mở nắp, làn khói mỏng manh chợt bốc lên, phả vào gương mặt trắng nhợt không cảm xúc. Cậu cầm lấy chiếc cốc cùng cái thìa, khuấy khuấy, bước đến ngồi vào chiếc ghế con bên cạnh giường.

Tiêu Chiến phản ứng kịp thời, đứng lên nhường chỗ cho cậu.

Anh ngửi được hương thơm nhè nhẹ đang lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, chiếc cốc giữ nhiệt màu đỏ rất to mang kiểu dáng cũ kĩ từ vài năm trước được Vương Nhất Bác cầm rất chặt, cậu cứ ngồi thẫn thờ như thế.

"Sao em không ăn đi, cháo sườn hầm nấm, để nguội sẽ không còn ngon nữa."

Tiêu Chiến sốt ruột nhìn Vương Nhất Bác cứ ngồi thừ người ra như thế, ánh mắt cậu lưng chừng ở một nơi nào đó, mông lung, xa xăm, mờ mịt.

Anh bước đến gần, lo lắng chạm lên vai cậu.

"Nhất Bác, nghe anh, ăn một chút nào. Em gần đây gầy quá..."

Vương Nhất Bác chợt khẽ lắc đầu, cúi xuống nhìn cốc cháo trong tay mình, thanh âm run rẩy rất nhỏ đủ để lọt vào tai anh, khuấy động toàn bộ sự bình tĩnh mà anh đang khó khăn kìm giữ.

Cậu khẽ gọi: "Tiêu Chiến..."

Anh đáp lời: "Ừ, anh đây."

Cậu đưa một thìa cháo lên miệng, dường như còn quên cả thổi cho nguội, nuốt một hơi.

"Tiêu Chiến, em nhớ anh lắm..."

Anh từ đằng sau ôm lấy bờ vai đang run rẩy kia.

"Anh cũng rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ em, nhớ đến phát điên..."

Cậu cuối cùng cũng không thể chịu được nữa, gục đầu xuống nắm lấy bàn tay gầy gò bất động trên giường bệnh.

"Tiêu Chiến, em nhớ anh đến phát điên rồi, mở mắt nhìn em đi Tiêu Chiến..."

Anh ôm cậu càng chặt hơn, nhưng chỉ có thể đem chính mình xuyên qua cậu. Vô vọng muốn nắm giữ chút gì đó, góc vải đã nhàu nhĩ hay cổ áo úa vàng này cũng được, thế nhưng cuối cùng chỉ chạm vào một cõi hư vô mà thôi.

[Bác Chiến] (Shortfic) Hãy đến và nói yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ