Nói

601 92 11
                                    

Quả thật, một tuần trôi qua, Tiêu Chiến không hề thấy bóng dáng Lục Yên xuất hiện trong các câu chuyện của Vương Nhất Bác nữa.

Cậu vẫn thế, đi đi về về giữa bệnh viện và công ty, thỉnh thoảng có về nhà lấy vài đồ đạc cá nhân. Hai năm qua, tất cả y tá bác sĩ ở đây cũng đã quen với hình ảnh của cậu làm ổ trong phòng bệnh nơi cuối hành lang này. Ban đầu còn vài người xôn xao nghị luận, có thương cảm, có đồng tình. Thời gian qua đi, sự thương xót ấy trở thành phỏng đoán, thành thước đo cho sự kiên nhẫn. Trong lòng bọn họ đều muốn biết, cái cậu thanh niên trẻ tuổi kia sẽ tiếp tục được bao lâu.

Đầu thu, thời tiết chuyển sang mát mẻ hơn nhiều. Cái cây to với bộ rễ đồ sộ trồi hẳn lên mặt đất ngay cửa sổ phòng bệnh cũng bắt đầu rụng lá.

Tiêu Chiến nhìn vào lớp nền xi măng nứt toác dữ tợn dưới sân, nơi bị những bó rễ to đội lên lởm chởm, thầm nghĩ dù có là thực vật thì vẫn có sức mạnh ghê gớm như vậy, đến đất đá cũng phải nhường đường thối lui.

Bên góc tường phía xa, nơi được ánh mặt trời ưu ái quét qua tạo thành dải sáng lấp lánh, Tiêu Chiến thấy được bóng dáng một người. Bước chân vững vàng, dáng người thon gọn cao lớn, giẫm lên ánh nắng mang theo hào quang bao phủ mà đi. Tiêu Chiến cảm thán, trông cậu cứ như một siêu sao sáng giá nào đó đang bước trên sàn catwalk vậy.

Chỉ có điều vị siêu sao này lại mặc cái áo thun cũ kĩ ố vàng kia, Tiêu Chiến nhịn không được bật cười.

Trông buồn cười đến đau lòng.

Vương Nhất Bác mở cửa phòng, xách theo một túi thực phẩm bằng giấy. Cậu đặt túi lên bàn, bước vào phòng vệ sinh rửa sạch tay, lau khô, sau đó mới đến bên giường bệnh, ôn nhu vuốt ve gương mặt thân thuộc.

"Chào anh, em về rồi."

Tiêu Chiến say mê nhìn sườn mặt vẫn còn chút ẩm ướt do lớp mồ hôi mỏng chưa kịp khô, anh vươn tay chạm lên, xuyên qua làn da ấy, tự cảm nhận sự mềm mại ấm áp.

"Chào em, bạn nhỏ."

Tiêu Chiến chợt nhớ về khoảng thời gian vài năm trước, khi anh vẫn còn làm gia sư riêng của cậu. Mỗi lần Vương Nhất Bác tan trường, anh đều lấy hết lý do này đến lý do khác đến trường đón cậu, chào cậu bằng một câu "Bạn nhỏ".

...

"Này, đừng có gọi em như thế nữa được không? Người ta nhỏ hơn anh có sáu tuổi."

Vương Nhất Bác giận dỗi trách cứ, có chút xấu hổ nhìn bạn bè xung quanh.

"Là 'tận' sáu tuổi cơ bạn nhỏ ơi."

Tiêu Chiến trêu chọc xoa đầu cậu, thích thú nhìn cậu sắc mắt lườm mình.

Vương Nhất Bác gạt tay anh ra khỏi đầu, vuốt lại mái tóc thời thượng khi ấy của mình.

"Dù sao em cũng lớn rồi, sắp lấy vợ được rồi đó."

Bàn tay chọc ghẹo của Tiêu Chiến chợt khựng lại, rất nhanh buông xuống, chuyển qua khoác vai bạn nhỏ kéo người đi về.

[Bác Chiến] (Shortfic) Hãy đến và nói yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ