Kim Taehyung cứ tưởng, sau chuyện dầm mưa ốm sốt, mọi thứ lại trở về lúc ban đầu, nhưng cậu nhỏ nhầm rồi, thế giới làm gì có chuyện dễ dàng đến thế.
Chẳng biết tại sao, dạo này tần suất xuất hiện của vị học trưởng nọ nhiều không kể hết, luôn có những cái chạm mặt tình cờ đến nỗi Taehyung nghi ngờ rằng đó không hề tình cờ. Còn Shiyeon thì có vẻ càng ngày càng thích học trưởng hơn, chí ít trong đầu cô ngốc đã có suy nghĩ rằng người đi về cùng mình không chỉ duy nhất một Kim Taehyung nữa, điều này làm Taehyung dần thấy lo sợ. Liệu Shiyeon sẽ còn có thêm những suy nghĩ cậu nhỏ không phải số một nữa thì sao, do Taehyung tính sai hay do Taehyung chỉ biết âm thầm đợi cô ngốc hiểu ra.
Tất cả hình như đều không phải, chỉ là do Taehyung đã chậm một bước thôi. Nếu cậu nhỏ nhanh thêm một bước, có lẽ Shiyeon sẽ không quen biết học trưởng, nếu Taehyung chạy nhanh thêm một bước nữa, người che cô ngốc đi về dưới trời mưa cũng sẽ không phải học trưởng kia. Cứ như vậy, có khi nào Taehyung vẫn sẽ chậm một bước nữa, để Shiyeon chẳng còn là của cậu nhỏ. Lúc đó, Kim Taehyung phải làm sao đây?.
"Liệu có phải do quen nhau lâu quá rồi nên khó đến với nhau không?"
"Sự thật chính là như thế, ranh giới giữa tình bạn và tình yêu vốn dĩ rất gần, nhưng để bước một bước từ tình bạn sang tình yêu, lại cần có bao nhiêu chắc chắn và kiên định chứ"
Kim Seokjin bình thường không mấy khi nói chuyện tình cảm, bởi vốn dĩ câu chuyện của anh chàng không giống của ai cả, cũng bởi Seokjin biết con đường đến với Soojung của mình có bao nhiêu khó khăn, khó đến nỗi anh chàng không dám chắc rằng một ngày nào đó Soojung có thể mở lòng. Nhưng Seokjin lại nghe hiểu điều Kim Taehyung nói, cứ nhìn Jung Hoseok cùng Park Soomin cũng lớn lên bên nhau xem, hai người đó lúc nào cũng hiểu nhau chỉ qua một cử chỉ ánh mắt, lại chẳng chắc chắn trong lòng có nhau khi có người xen ngang.
"Chưa từng nghĩ qua sẽ thẳng thắn nói cho Min Shiyeon biết lần nào sao?"
"Muốn nói lắm, mà cô ngốc kia vốn dĩ không hiểu"
"Mà đợi nữa, thì sợ không kịp đúng không?"
"Đi cầu độc mộc, không kịp cũng không có cơ hội hối hận"
Xung quanh có biết bao hoa thơm cỏ lạ, trong mắt Taehyung chỉ có một mình Min Shiyeon. Cậu nhỏ phải kiên nhẫn đến mức nào, mới có thể ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, một mình chiến đấu với cái ranh giới tình bạn chắn ngang, mà rào cản lại sinh ra vì cô ngốc mãi chẳng thể hiểu Taehyung đã thích cô ngốc nhiều đến nhường nào.
..
"Tae xong việc rồi hả, tớ mua đồ ăn cho Tae nè"
Min Shiyeon lấy trong cặp ra một hộp sữa chuối cùng một phần bánh kem, đặt trước mặt Kim Taehyung, bản thân lại tiếp tục lục trong cặp sách nhỏ, lấy đủ thứ đồ ăn vặt ra tự mình thưởng thức. Cô ngốc này từ bé đến giờ đều như thế, trong cặp sách đựng đồ dùng sách vở thì ít, đựng đồ ăn vặt thì nhiều, nhưng trong số đồ ăn vặt Shiyeon mang theo chưa bao giờ thiếu sữa chuối cho Taehyung, lớn lên có tiền tiêu vặt riêng, bánh kem cũng được mua kèm theo đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
[5][ Series ][BTS][ V ] Best Friend or Boy Friend
Fanfiction#1 Thông minh nhất và ngốc nghếch nhất.