Min Shiyeon đem theo thắc mắc về món đồ quý giá nhất của Kim Taehyung về nhà, cô ngốc thật sự không nghĩ ra đó là thứ gì, từ bé đến lớn, chỉ cần là Shiyeon muốn thì Taehyung đều chiều theo, chưa từng có ngoại lệ. Bây giờ tự dưng lại xuất hiện ở đâu ra món đồ quý giá nhất, quan trọng là nó đã mất rồi, nếu như không tìm thấy, có lẽ cả đời này Min Shiyeon cũng sẽ không có cơ hội được biết đó là món đồ như thế nào.
Thả người nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, Shiyeon thật sự rất muốn tìm giúp Taehyung món đồ bị mất kia, như vậy cô ngốc có thể sớm gặp cậu nhỏ được. Min Shiyeon quả thực cảm thấy nhớ Kim Taehyung rồi, mới có hơn một ngày không nhìn thấy nhau, lần trước Taehyung giận dỗi cả tháng trời, nhưng cậu nhỏ vẫn xuất hiện trong tầm mắt của Shiyeon, cô ngốc vẫn có cảm giác Taehyung đang tồn tại. Còn bây giờ, cô ngốc chẳng biết Taehyung đang ở đâu, cậu nhỏ gần như bốc hơi mất, như không hề tồn tại. Min Shiyeon ghét cảm giác này.
Mọi người thường luôn có ấn tượng với Shiyeon là một cô ngốc, đến Shiyeon cũng tự ý thức được mình chỉ là một đứa ngốc không hiểu chuyện, thành tích học tập chẳng ra làm sao, tính cách cũng bướng bỉnh. Tuy vậy, Shiyeon biết về mặt tình cảm cá nhân, cô ngốc không hề ngốc đến nỗi cái gì cũng không hiểu. Shiyeon chỉ không hiểu, tại sao Taehyung lại như thế.
Lăn lê trên giường làm chăn gối đều lộn tung hết cả, Shiyeon chợt nhìn túi đồ linh tinh hôm trước vừa thu gom được từ phòng của Taehyung về, cô ngốc vốn định hôm nay đem nó vứt đi, cuối cùng chẳng biết tại sao vẫn chưa đặt túi đồ này vào trong thùng rác. Shiyeon nhớ rằng hôm nay Jimin mới nói Taehyung bị mất đồ, liệu có phải là mấy thứ đồ kia hay không? Nếu vậy thì tốt quá rồi, thật may là cô ngốc chưa đem đi vứt.
Bật dậy khỏi giường một cách hớn hở, Min Shiyeon mở cửa ban công nhanh chóng trèo sang ban công bên cạnh, cửa không khóa, vậy chứng tỏ Taehyung đã về rồi.
"Tae ơi, sao bây giờ Tae mới về thế..."
Căn phòng mới hôm qua còn vô cùng ngăn nắp, hôm nay đã bị lật tung lên không còn một đồ vật nào ở ngay ngắn đúng chỗ cả. Sách trên bàn bị hất xuống sàn, giấy tờ vung vãi tung tóe, các ngăn kéo tủ bị kéo mở, bên trong trống không, chắc hẳn đã bị lục tung bằng cách mạnh bạo nhất. Còn chủ nhân của căn phòng, Shiyeon không biết hơn một ngày qua Taehyung đã làm gì, bộ dạng của cậu nhỏ bây giờ tàn tạ vô cùng, quần áo nhăn nhúm, tóc tai rối bù.
Taehyung đang ngồi bó gối giữa một bãi chiến trường, đôi bàn tay to lớn che kín khuôn mặt, cô ngốc không muốn nói rằng bản thân còn nhìn thấy vệt nước chảy ra từ kẽ tay to lớn kia. Taehyung đang khóc ư? Mấy thứ đồ kia thật sự quan trọng đến vậy?
"Tae sao thế, đừng thế mà, Tae bỏ tay ra nhìn tớ đi"
Shiyeon quỳ gối xuống bên cạnh, dang tay ra ôm Taehyung vào lòng, lắng nghe tiếng nấc nho nhỏ trầm đục dưới cổ họng của cậu nhỏ phát ra. Cô ngốc chưa bao giờ thấy một Kim Taehyung gục ngã như thế, tưởng như đã mất đi tất cả tương lai và hi vọng của cuộc đời.
"Có chuyện gì thì Tae cứ nói với tớ, chúng ta cùng nhau đối mặt"
"Tại sao... tại sao hả ngốc... tớ đã làm gì sai sao... hay do tớ đến chậm một bước..."
BẠN ĐANG ĐỌC
[5][ Series ][BTS][ V ] Best Friend or Boy Friend
Fanfiction#1 Thông minh nhất và ngốc nghếch nhất.