two

675 119 28
                                    

10.

Cô gái ấy có mái tóc dài hơi xoăn lọn ở đuôi và nhuộm màu ánh đỏ, hay dùng màu son mã 202 của một hãng nước ngoài nào đó anh chẳng còn nhớ tên. Ký hiệu trên cổ tay cô ấy là một con thỏ, chú thỏ đáng yêu mà cô ấy bảo nhìn giống anh lắm.

Cô gái xinh đẹp ấy là hoa khôi trường Đại học bên cạnh, vừa giỏi giang vừa tốt tính, mấy cậu bạn cùng ký túc xá với anh ai cũng ao ước được làm tri kỷ của cô ấy.

Khi gặp Tiêu Chiến, đôi mắt cô ấy vẫn chỉ nhìn thấy hai màu trắng đen, đôi mắt anh cũng chỉ nhìn thấy hai màu đen trắng, thế mà hai người họ lại yêu nhau, tình yêu ngây ngô cố chấp của cái tuổi đã tự cho mình là hiểu đời, nghĩ mình chỉ cần tình yêu là có thể chống lại số phận và cả thế giới.

Rồi cô ấy gặp tri kỷ của mình.

Cô ấy chẳng phải tình đầu của anh, nhưng lại là mối tình anh nhớ nhất.

Vì cô ấy đã cho anh hi vọng, và cũng là ba tháng.

10.

Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện rồi bảo, em nhớ anh quá.

Thế là họ lại tiếp tục mối quan hệ dây dưa không dứt và chẳng biết bao giờ sẽ ngừng. Không ai hỏi tại sao cậu ấy lại biến mất suốt cả một tuần như thế, không muốn nhắc và có lẽ là không cần biết câu trả lời.

Đôi lúc khi cùng ăn bữa trưa với cậu, Tiêu Chiến đã tự hỏi, rồi cậu ấy sẽ kiên trì đến khi nào đây.

À mà, hóa ra cậu ấy mới biến mất có một tuần.

11.

Ngày nào rồi cũng bận bù đầu trong một núi công việc và áp lực đến từ mọi phía, mãi đến gần ngày sinh nhật Tiêu Chiến mới chợt nhận ra ồ mình chỉ cách ngưỡng cửa ba mươi một bước nhỏ nữa thôi.

Điện thoại từ cha mẹ rồi từ bạn bè cứ liên tục réo vang, vui thì vui thật đấy nhưng mà mệt quá, mọi người cứ như sợ anh sẽ chết chỉ vì không có tri kỷ vậy.

Hay là, anh thật sự có thể chết vì lý do như vậy chăng?

Chiều tối ngày gió lạnh tràn tới, Tiêu Chiến bận nhiều việc nên đến tận tối muộn mới ra về. Chân vừa chạm xuống mặt đá vỉa hè, điện thoại anh đã lại rung từng đợt trong túi áo.

"Anh là tri kỷ của Vương Nhất Bác đúng không ạ? Anh đến đón cậu ấy được không, cậu ấy đang mệt lắm!"

Mùa đông cứ đến năm giờ hơn là trời đã tối tù mù, nhưng hôm nay anh chẳng còn tâm trạng nào mà thẫn thờ ngắm cảnh, biết bệnh viện của cậu chỉ cách vài bước chân mà vẫn chạy thục mạng chẳng kìm được.

Người gọi anh bảo khoa Nhi nằm ở khu nhà chếch góc phải, anh đã hoảng loạn lạc qua tận khoa Cấp cứu ở phía đối diện, mãi rồi mới tìm được nơi cần đến.

Mở cửa cho anh là một cậu nhóc tầm tuổi Vương Nhất Bác, mặt mũi non choẹt và vẫn lấm tấm vài vết mụn nhỏ. Cậu nhóc vừa nghe anh nói tên đã thở phào một cái, vội vã đưa anh một cái túi Nike đeo chéo và đẩy Vương Nhất Bác đang ngơ ngác ra ngoài.

/BJYX (hoàn)_ Vấn lộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ