1. Một bước xa xôi

3.6K 137 6
                                    

3 năm trước...
Trong một căn phòng tối om, chỉ lẻ loi một ánh sáng từ chiếc đèn ngủ

- Cậu thật sự phải đi sao? Hạ Tuấn Lâm sau khi nhắm mắt tịnh tâm thì thở dài một hơi rồi mở mắt, thốt lên một câu hỏi
- Phải!!! Nghiêm Hạo Tường nằm kế bên trả lời một chữ đầy kiên quyết

Chẳng hiểu tại sao định mệnh lại khiến người ta gặp gỡ để rồi lại ly biệt. Thời khắc ấy khiến cho Hạ Tuấn Lâm nhận ra rằng chẳng có gì là mãi mãi. Một năm để quen biết, một năm để thấu hiểu, tưởng rằng đó là thời gian dài nhưng hoá ra một năm chỉ dừng lại ở câu:

"Tớ phải đi rồi !"

Hạ Tuấn Lâm lại nhắm chặt mắt, nắm tay vẫn chưa buông tha cho tấm chăn đã bị nhàu nát , lời muốn nói chưa kịp nói thì đã chạy vào trong, nằm tận đáy lòng của cậu.
Ấy thế mà lại khóc rồi. Hạ Tuấn Lâm quay lưng về phía Nghiêm Hạo Tường , nhanh chóng nói một câu "Ngủ ngon"
Nghiêm Hạo Tường cứ tưởng là cậu đã hiểu và thông cảm cho mình, nhưng Hạ Tuấn Lâm căn bản là không hiểu và cũng không muốn hiểu... Cậu bé 13 tuổi cố gắng giấu đi từng tiếng nấc của mình và rồi cũng thiếp đi cùng với sự rối bời

Sáng sớm, tên họ Nghiêm đã lên đường rời đi. Phải! Cậu ấy chọn rời khỏi lầu 18 để đến một nơi ở mới một môi trường mới. Cậu ấy chọn bỏ lại Hạ nhi, bỏ lại kí ức một năm của hai người tại nơi này.
Hạ Tuấn Lâm thức dậy, bắt đầu một ngày mới không có Nghiêm Hạo Tường...

- Hạ nhi! Anh đang làm gì đó? Lưu Diệu Văn chạy tới ôm cổ Hạ nhi. Lúc này cậu mới đột nhiên thức tỉnh trong chuỗi kí ức mơ hồ đó. Những kí ức có vui vẻ, cũng có đau thương.

Đã một năm rồi kể từ khi Nghiêm Hạo Tường rời khỏi cuộc sống của Hạ Tuấn Lâm...

Thỉnh thoảng không hiểu tại sao, một cách vô thức tiểu Hạ  lại nhớ đến Nghiêm Hạo Tường của em ấy. Không biết cậu ấy sống có tốt không, có mệt không hay đã có người bạn mới nào chưa? Ngàn vạn lần muốn hỏi nhưng lại không có can đảm gửi cho cậu ấy một tin nhắn.

Cuối cùng Hạ Tuấn Lâm phải làm thế nào để quên được Nghiêm Hạo Tường đây?

- Hạ nhi, anh có nghe em nói gì không vậy?
- Hả ? Hạ Tuấn Lâm lần nữa bị Lưu Diệu Văn đưa về thực tại
- Anh lại nhớ đến người đó à?
Tiểu Lưu nghiêm túc nhìn người trước mặt. Thật ra Lưu Diệu Văn không biết người đó là ai, người làm Hạ Tuấn Lâm lúc nào cũng mong nhớ là người như thế nào, nhưng chắc hẳn Hạ Tuấn Lâm anh ấy rất coi trọng người đó.

Dù Lưu Diệu Văn nhiều lần gặng hỏi nhưng không một ai cho cậu một câu trả lời đàng hoàng. Tất cả đều trốn tránh, khiến người em như cậu đây cũng rất là đau đầu.
Diệu Văn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt Hạ nhi đã nảy sinh ý muốn bảo vệ anh ấy. Vì thế mà lúc nào cậu cũng muốn lớn lên thật nhanh để có thể làm điểm tựa cho anh ấy.

Sau một hồi trầm mặc Lưu Diệu Văn nói với Hạ nhi là Đinh ca anh ấy gọi tập hợp để cùng nhau chuẩn bị một bữa tiệc Giáng sinh, nói xong là đi ngay. Hạ Tuấn Lâm lúc này trầm tư một chút rồi lấy lại tin thần chạy đi...

[Tường Lâm] Đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ