Hạ Tuấn Lâm lang thang bên ngoài đến khi nửa đêm. Bước chân nặng trĩu trên con đường dài lê thê. Gió thổi đến mang theo khí lạnh cắt da thịt. Tiểu Hạ ra ngoài lại không mang theo áo khoác. Mà thôi lạnh thì lạnh đi, lạnh đến khi nào không còn cảm giác nữa thì thôi. Từ khi nào nước mắt cũng đã được thổi khô rồi...
Cậu đã đau đớn biết chừng nào. Nghiêm Hạo Tường tốt xấu gì cũng là bạn từ lúc nhỏ, sao có thể không hiểu tính cách của cậu chứ.
Đó là yêu sao? Vì yêu nên mới ghen tuông, vì yêu nên mới tức giận mà nặng lời với cậu như vậy... Hạ Tuấn Lâm không hiểu, cuối cùng thì Nghiêm Hạo Tường coi mình là gì? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra không lẽ cậu ấy không nhận ra được tình cảm của cậu hay sao?
Nếu tin tưởng thì có thể cãi nhau thành thế này hay sao? Rõ ràng Nghiêm Hạo Tường cậu ấy không tin vào tình cảm của Hạ Tuấn Lâm mình... Phải làm sao để cậu có thể hiểu được tớ đây Nghiêm Hạo Tường...
- Hạ nhi!!!
- Lưu Diệu Văn! Em... Sao lại đến được đây? Ơ...
- Mọi người lo cho anh lắm, mau về với em
Lyw chạy từ xa đến toàn thân đầy mồ hôi giữa tiết trời lạnh giá, nhanh chóng ôm lấy Hạ nhi vào lòng, thật chặt
- Anh không muốn về chút nào. Hạ Tuấn Lâm sau khi bất ngờ vài giây thì cũng thuận thế thả người vào lòng của cậu em trai thân hình to lớn này, để tìm một chút hơi ấm.
- Anh không về thì ở đâu? Anh sợ đụng mặt Tường ca? Anh yên tâm em đã xử lý anh ấy rồi.
- Cái gì? Em...em đánh Nghiêm Hạo Tường hả. Cậu ấy có sao không?
- Em không đánh! Nhưng mà tại sao anh lại lo cho anh ấy trong khi anh ấy đối xử với anh như vậy chứ. Thật không hiểu nổi anh
- Em không biết đâu. Anh chỉ cảm thấy chuyện này cũng có một phần lỗi của anh.
- Anh thì có lỗi gì chứ. Rõ ràng là anh ấy cố ý gây sự còn gì. Anh ấy còn không biết sự tình ra sao đã đi trách anh rồi, em thật sự không hiểu đấy...
- Em đừng tức giận như vậy. Anh không sao đâu.
- Không sao thì đi về với em.
Lưu Diệu Văn đưa Hạ Tuấn Lâm trở về kí túc. Lúc này trong phòng khách chỉ có Mã ca và Đinh ca đang đợi
- Về rồi?
- Em xin lỗi! Hạ Tuấn Lâm cúi đầu
- Không sao là tốt rồi, ngày mai anh sẽ xử nó giúp em. Người anh Đinh Trình Hâm bước đến ôm lấy bé thỏ nhỏ, một cách nhẹ nhàng mà xoa đầu cậu.
- Người em này của anh sao mà khổ thế không biết. Thôi mau lên phòng ngủ. Hôm nay em ngủ cùng Văn ca đi, ngày mai mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết thôi. Mã Gia Kì lên tiếng thương xót cho đứa em đáng thương này.
- Vậy em lên phòng nha. Nói rồi Hạ nhi bước chân lên lầu
- Em lên xem anh ấy thế nào. Hai anh ngủ sớm đi. Lưu Diệu Văn cũng chào tạm biệt rồi đi về phòng
Hai người lớn nhất hội cũng chỉ biết nhìn nhau thở dài rồi cùng nhau đi ngủ.
Sáng hôm sao vừa vặn cả nhóm đều phải quay chương trình. Với tình trạng như thế thì Hạ Tuấn Lâm phải cố gắng vận dụng hết khả năng diễn xuất của mình để nói với mọi người rằng mình không sao.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Tường Lâm] Đặc biệt
Fanfic[NghiêmHạoTường×HạTuấnLâm] Tác phẩm dựa trên sự tưởng tượng của tác giả và một số sự kiện thực tế~~~ Vì là sự tưởng tượng nên đừng thắc mắc tại sao không giống với những chuyện diễn ra trong đời thật🤧 Xin cảm ơn!💜 Đây là OOC ❤️ 🆘 Chỉ đăng trên W...