" Tôi nghĩ mình cần đi đâu đó trong khoảng thời gian này một chút, ông có muốn đi với tôi không August? " Avenia nghiêng đầu nhìn August, trên môi treo một nụ cười nhẹ. Tay nâng tách trà lên thưởng thức vị hoa cam thảo và hoa hồng pha lẫn nhau
Nhưng đối mặt với nụ cười hoa nở xinh đẹp của Avenia cùng sự ung dung của nàng thì trông August chẳng khá là mấy. Xung quanh tỏa ra một luồng khí đen khiến người ta khiếp sợ
Đường đường là Vua pháp sư của một đế chế hùng mạnh khiến người khác khiếp đảm mà sợ hãi giờ phải đi uống trà với một đứa nhóc đáng tuổi cháu mình
Ông ta không biết sao bây giờ mình lại phải mang trọng trách trông noi con nít nữa, đến giờ đều khiến ông ta bực mình không thôi
Tại sao Bệ Hạ lại giao cái trọng trách quái gở này cho ông ta trong khi còn hàng tá người trong thập tam thuẫn rãnh rỗi không việc gì làm
" August, cả Irene bây giờ tới cả ngươi lại thắc mắc ý định của ta nữa sao? "
August nhìn người con trai ngồi trên ngai vàng kia, thoạt nhìn trẻ tuổi chưa tới ba mươi với thêm khuôn mặt trông rất nho nhã. Nhưng chính gương mặt lúc nào cũng mang điệu bộ cười sáng lạn ấy lại khiến người khác không thể nhìn được trong ánh mắt y rốt cuộc đang nghĩ điều gì
Nhưng hiện tại ông ta lại có chút khó chịu, không phải vì ông chịu thua trước sức mạnh của người. Mà chỉ vì ... thôi bỏ đi, đôi mắt August hơi cụp xuống che giấu tâm trạng phức tạp của mình bên trong:" Thần sẽ trông coi nàng ấy thật tốt "
Mặt August có chút trầm xuống, không khí xung quanh ông ta thật như địa ngục. Avenia cho dù giả mây mù sa mưa sao lại không thấy kia được, chỉ là không muốn nói tới. Trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên
" Cô vẫn nên ở lại Alvarez cho đến khi Irene về thì hơn, dù gì .... "
" Dù gì cho dù Irene trở về bà ấy vẫn sẽ không đồng ý đâu, đúng không?" Một giọng nói đánh ngang lời August, là một cô gái
Avenia nâng mi nhìn cô gái kia, cô ta tự nhiên kéo ghế rồi thản nhiên rót trà cho chính bản thân mình. Avenia lắc đầu ngao ngắn:" Đúng là tôi đã hỏi một câu dư thừa rồi "
Brandish nghiêng đầu nhìn Avenia, trong đôi mắt chăm chăm nhìn nàng mãi:" Cũng không hẳn là dư thừa, trong thập tam thuẫn chúng ta hoạt động tự do ngoài kia. Khi nào có chỉ thị mới triệu hồi trở về, nên chỉ cần cô trở về trước khi bà ấy về là được. Là sẽ không có chuyện gì "
Nói rồi lấy một mẫu bánh nhét vào miệng, nhìn rõ mục đích Brandish ra đây là để ăn bánh uống trà chứ mấy lời nói trước cũng dư thừa không mấy. Avenia thừa rõ biết nhưng vẫn treo một nụ cười thản nhiên ở trên môi
Irene đã rời khỏi Alvarez được một tháng rồi, có lẽ nhiệm vụ đó còn kéo dài rất nhiều. Cảm giác khi rời xa Irene cũng không mấy khác biệt lắm, dường như từ lâu đã rất quen rồi nên không có nhiều cảm giác nhớ nhung gì mấy
Avenia tự nghĩ có phải mình rất là bất hiếu hay không? Có phải vì trí nhớ chẳng có gì ngoài một mảnh mù mịt nên cảm xúc liền như thế không? Hay là vì sao lại cảm giác như vậy
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Đồng nhân Fairy Tail ] Tự lừa
Casuale□Tựa truyện: Tự lừa □Tên khác: Ẩn trốn □Tác giả: Tam thần ca ca □Thể loại: Đồng nhân, lãng mạn, yêu, Fairy tail, .... □Giới thiệu sơ lược: " Nếu cho ta khoảng thời gian trở về bốn trăm năm trước thì ta sẽ chọn lựa ở bên ngươi đến suốt cuộc đời, chún...