Thời điểm đám người Giang Trừng và Lam Hi Thần chạy đến, chỉ nhìn thấy hai thi thể lạnh băng mặc hỉ phục nằm trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Trừng cũng không rõ rốt cuộc là tư vị gì. Nếu nói Ngụy Vô Tiện có liên quan đến họa diệt môn của Giang gia và cái chết thảm của Giang Yếm Ly, thì hắn nên tràn ngập hận ý đối với người kia. Nhưng hôm nay, khi tận mắt nhìn Ngụy Vô Tiện cứ như vậy nằm ở đó, không còn chút sinh khí nào, Giang Trừng lại không hề cảm nhận được thích thú hay hả dạ.
Dù sao cũng là huynh đệ hơn mười năm, nếu bảo không có chút tình cảm thân thuộc nào, ắt hẳn là giả.
Quả nhiên... hận cũng không phải, đau cũng không phải... mà là cảm giác nói không nên lời...
Ngụy Vô Tiện nằm ngửa mặt, khép chặt hai mắt, huyết dịch trên vết cắt sâu giữa cổ cùng mảng máu lớn thấm trên nền đất sớm đã khô cạn. Thần sắc hắn an tĩnh cực kỳ, thoạt nhìn không có nửa điểm thống khổ, khóe miệng hơi nhếch lên kia rõ ràng còn mang theo ý cười.
...."Đắc tội với Lam Vong Cơ lẫn Lam Khải Nhân rồi, ngày mai chờ chết đi, không ai thèm nhặt xác cho ngươi đâu."
"Quản nhiều như thế làm gì, chơi vui trước đi rồi tính sau. Ngươi cũng nhặt xác cho ta nhiều lần lắm rồi, không chỉ mỗi lần này."
....Khóe miệng Giang Trừng giật giật, giống như đang tự giễu. Giờ đây, quả nhiên là đến nhặt xác cho Ngụy Vô Tiện thật.
Mà Lam Hi Thần cái gì cũng hiểu rõ, y biết Lam Vong Cơ giấu y, mang Ngụy Vô Tiện về giấu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, y biết đệ đệ này của y quan tâm săn sóc Ngụy Vô Tiện chu toàn thế nào, y cũng biết trong lòng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ quan trọng bao nhiêu.
Lam Hi Thần phát hiện bàn tay của hai người siết chặt lấy nhau. Dù sao một người là người của Cô Tô Lam thị, một người lại từ nhỏ lớn lên ở Vân Mộng Liên Hoa Ổ, lẽ ra phải do mỗi gia tộc tự đem thi thể họ về an táng. Thế nhưng, Lam Hi Thần và Giang Trừng hai người một người một bên, Giang Trừng kéo tay Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần kéo tay đệ dệ của y, muốn gỡ tay của hai người để tách họ ra.
Nhưng kỳ lạ thay, hai bàn tay siết chặt kia giống như có ma lực, mặc cho bọn họ cố hết sức gỡ đến thế nào cũng không chịu buông ra.
Không còn cách nào khác, đành phải cùng khiêng thi thể hai người về.
Lúc đó Kim Quang Dao đã thành công kế nhiệm vị trí gia chủ Kim gia, đồng thời cũng là tiên đốc. Huyền môn bách gia đều đã tự chỉnh đốn một phen. Còn về "kẻ thù chung" của bọn họ —— Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần dùng kế trước mặt mọi người giả vờ đem Di Lăng lão tổ nghiền xương thành tro để giải mối hận trong lòng bách gia, nhưng thực tế lại đem thi thể Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ chuyển đến nơi khác, bảo đảm an toàn, không ai tìm được.
Sau đó, trên dưới huyền môn bách gia vì đại thù được báo mà nâng chén nâng ly mở tiệc mừng suốt ba ngày ba đêm.
Chọn một rừng trúc cực kì thanh tĩnh làm nơi an táng, có lẽ.. bọn họ hẳn là sẽ thích một nơi bình yên như thế này.
Mộ phần của hai người là Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị cùng nhau lập, vì sợ bị người khác phát giác sẽ nảy sinh ý đồ xấu nên trên tấm bia không có khắc một chữ nào. Nhưng mỗi khi đến tiết Thanh Minh, trước tấm bia vô danh ấy sẽ xuất hiện hai vò Thiên Tử Tiếu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ma Đạo Tổ Sư][Vong Tiện đồng nhân] Bất Ly
FanficThể loại: nguyên tác hướng, ngược, HE Tóm tắt: Bất Dạ Thiên đêm đó Lam Vong Cơ cứu Ngụy Vô Tiện ra, mang về giấu ở Cấm thất sau núi Vân Thâm... Trạng thái: Đã hoàn ►Author: Ly (罹) ►Editor: Ying Ying (it's me (°∀°)ノ) ►Couple: Lam Vong Cơ (Lam Trạm) x...