TG16 - C4

1.4K 92 10
                                    

Trong phòng có mấy tên đàn ông vạm vỡ hoặc ngồi hoặc nằm, vẻ mặt lười biếng, phát hiện có người lạ đi vào, lập tức đẩy nữ nhân trong lòng ra, rút đao nghênh đón: "Ngươi là ai? Có biết bản thân đụng đến ai không?"

"Chính là vì biết các ngươi là ai, ta mới tìm đến đây." Chu Doãn Thịnh khẽ mỉm cười hướng nam tử tuấn mỹ duy nhất không có động tác gì.

Nam tử vẫn nghiêng ngả trên tháp như cũ, một người đẹp nằm úp sấp trên đầu gối, một người đẹp ôm trong ngực, sau lưng còn có một người đẹp đang ôm lấy cổ hắn, duỗi cái lưỡi trơn bóng liếm láp tai hắn, miệng bật cười khanh khách.

Cho dù đột nhiên có khách không mời mà đến, những nữ nhân này cũng không lộ ra sắc mặt hoảng sợ, vì các nàng biết, bất kể là ai, động đến nam tử cũng chỉ có một kết cục, đó chính là chết không toàn thây. Nam tử chính là vương ở biên cương phía nam, tương lai lại là chủ nhân mới của Đại Hạ quốc, sức của một người há có thể chống được thiên binh vạn mã? Trong Di Hồng viện này khắp nơi đều là ám vệ của nam tử, bắt một tên thích khách dễ như trở bàn tay.

Nam tử nhìn có vẻ nhàn nhã, trong lòng lại liên tục bồn chồn. Mỗi lần hắn ra ngoài đều mang theo trên dưới một trăm ám vệ võ công cao cường, thế mà nam nhân áo đen cũng đã tiến vào trong phòng, lại vẫn không thấy ám vệ có hành động, sợ là đã bị nam nhân giải quyết từ lâu.

Cho dù hòa thượng Tử Huyền được xưng là 'đệ nhất võ lâm', giao thủ với ám vệ của hắn cũng đừng mong toàn thân trở ra, người này lại lông tóc không tổn hại, hơi thở không loạn, có thể thấy được tu vi đã bỏ xa hòa thượng Tử Huyền. Nam tử vừa cân nhắc thân phận của đối phương, vừa phất tay nói: "Người tới là khách, vị nhân huynh này, không bằng ngồi xuống uống một chén với ta?"

"Rất tốt. Rượu của Viên Khôn Bằng tự nhiên là rượu tốt nhất thế gian, bản tọa từ chối thì lại bất kính." Chu Doãn Thịnh hào phóng ngồi xuống, trực tiếp cầm bầu rượu lên uống thả cửa.

"Giang hồ đồn đại Dư giáo chủ thân mang trọng thương, không còn sống lâu nữa, xem ra đều là nói xạo." Viên Khôn Bằng đoán được thân phận nam nhân, trong lòng càng cảnh giác. Dư Thương Hải diệt bảy đại thế gia võ lâm, không phải là kẻ lương thiện, ngày trước huynh đệ tốt Trạm Thần Dương vì vị hôn thê còn từng triệu tập cao thủ vây quét hắn, nếu không phải mình đang đánh trận ở phía bắc, sợ là cũng sẽ phái mấy nhánh quân đội đến trợ trận, hắn đến đây chẳng lẽ là vì báo thù?

"Yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, ngươi chưa từng tham dự việc diệt tộc nhân của ta, ta cũng sẽ không giận chó đánh mèo ngươi." Chu Doãn Thịnh một lời nói toạc ra nghi ngờ của hắn, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, "Ngược lại, ta đến lần này là vì cứu ngươi một mạng, bởi vì qua ngày mai, ngươi sẽ biến thành một người chết."

"Con mẹ nó mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Có tin lão tử cắt lưỡi mày hay không!" Đại tướng đi cùng Viên Khôn Bằng rút đao tiến đến, hung thần ác sát.

Chu Doãn Thịnh cười miệt thị, hơi phất tay áo, nam nhân liền bị đánh lên vách tường, lại thuận theo chân tường trượt xuống, hai mắt nhắm chặt, trong miệng rỉ máu, bộ dạng thê thảm. Mấy người khác mí mắt như muốn nứt ra nhưng lại không dám làm bừa.

CAO THỦ "ĐỔI ĐEN THAY TRẮNG"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ